Chương 780:
Chẳng lẽ giữa anh ta và Tống Hoa Nhã thực sự còn ẩn tình khác?
“Cậu cũng kết hôn rồi, tha cho cô ấy đi! Tất cả đã qua hết rồi”, Dương Thanh khuyên nhủ.
Anh không hề có ý định nhúng tay vào thù oán giữa Mạc Đông Húc và Tống Hoa Nhã, nhưng bây giờ Tống Hoa Nhã là người của anh, ngày mai phải ra nước ngoài mở rộng thị trường cho anh. Anh không muốn Mạc Đông Húc khiến cô ta bị ảnh hưởng.
“Anh là cái thá gì? Biết cái gì mà nói? Tha cho cô ta? Sao có thể chứ? Anh không biết tôi hận cô ta thế nào đâu!”
Mặt Mạc Đông Húc tràn đầy dữ tợn.
Dương Thanh bất đắc dĩ lắc đầu, bỗng có cảm giác anh ta đã điên rồi.
“Cậu nói cô ấy lừa gạt tình cảm của cậu hơi quá đáng rồi đấy! Cậu có biết khi nghe tin cậu chết, cô ấy đau khổ thế nào không? Cô ấy từng mắc bệnh trầm cảm, tự sát mấy lần liền”, Dương Thanh hỏi.
“Cô ta chả lừa gạt tình cảm của tôi còn gì? Cô ta nói địa vị của mình trong nhà họ Tống rất cao, anh cô ta còn có địa vị cao hơn, thậm chí còn có khả năng trở thành chủ nhà họ Tống đời sau. Nhưng thực tế thì sao? Đều là dối trá!”
“Gia đình họ bọn không hề được nhà họ Tống chào đón, còn chẳng bằng người giúp việc, bây giờ còn bị đuổi khỏi gia tộc”.
“Bây giờ tôi chỉ thấy may mắn khi đó không cưới cô ta về, nếu không tôi cũng sẽ bị đuổi khỏi nhà họ Tống với cô ta”.
Mạc Đông Húc đỏ mắt nói: “Lúc trước nhà họ Tống coi thường tôi, tìm mọi cách ngăn cản đám cưới của tôi và Tống Hoa Nhã. Tôi bỏ trốn là để trả thù ả đàn bà đê tiện kia dám lừa gạt tôi!”
“Chính vì biết cô ta yêu tôi tha thiết nên tôi mới cố tình truyền tin tôi chết ở nước ngoài cho cô ta biết, để cô ta sống không bằng chết!”
Rốt cuộc Dương Thanh đã biết giữa Tống Hoa Nhã và thằng khốn này có thù oán gì.
Anh không ngờ Mạc Đông Húc nghĩ Tống Hoa Nhã lừa gạt tình cảm của mình chỉ vì gia đình cô ta không được nhà họ Tống xem trọng.
Thậm chí còn sinh lòng oán hận, đúng là chuyện lạ thế giới.
“Chồng ơi, nhanh lên!”, Tôn Mỹ Quyên thúc giục.
Lúc này cảm xúc của Mạc Đông Húc mới dần ổn định lại. Anh ta lạnh lùng nhìn Dương Thanh: “Năm triệu đủ để anh về quê sống sung túc cả đời, đừng có được voi đòi tiên nữa”.
“Cô ta chả lừa gạt tình cảm của tôi còn gì? Cô ta nói địa vị của mình trong nhà họ Tống rất cao, anh cô ta còn có địa vị cao hơn, thậm chí còn có khả năng trở thành chủ nhà họ Tống đời sau. Nhưng thực tế thì sao? Đều là dối trá!”
“Gia đình họ bọn không hề được nhà họ Tống chào đón, còn chẳng bằng người giúp việc, bây giờ còn bị đuổi khỏi gia tộc”.
“Bây giờ tôi chỉ thấy may mắn khi đó không cưới cô ta về, nếu không tôi cũng sẽ bị đuổi khỏi nhà họ Tống với cô ta”.
Mạc Đông Húc đỏ mắt nói: “Lúc trước nhà họ Tống coi thường tôi, tìm mọi cách ngăn cản đám cưới của tôi và Tống Hoa Nhã. Tôi bỏ trốn là để trả thù ả đàn bà đê tiện kia dám lừa gạt tôi!”
“Chính vì biết cô ta yêu tôi tha thiết nên tôi mới cố tình truyền tin tôi chết ở nước ngoài cho cô ta biết, để cô ta sống không bằng chết!”
Rốt cuộc Dương Thanh đã biết giữa Tống Hoa Nhã và thằng khốn này có thù oán gì.
Anh không ngờ Mạc Đông Húc nghĩ Tống Hoa Nhã lừa gạt tình cảm của mình chỉ vì gia đình cô ta không được nhà họ Tống xem trọng.
Thậm chí còn sinh lòng oán hận, đúng là chuyện lạ thế giới.
“Chồng ơi, nhanh lên!”, Tôn Mỹ Quyên thúc giục.
Lúc này cảm xúc của Mạc Đông Húc mới dần ổn định lại. Anh ta lạnh lùng nhìn Dương Thanh: “Năm triệu đủ để anh về quê sống sung túc cả đời, đừng có được voi đòi tiên nữa”.
Dương Thanh cười nhạo một tiếng: “Năm triệu nhiều lắm à?”
Nói xong, anh ấn chìa khóa xe, chiếc Phaeton được đặt làm riêng trị giá hàng chục triệu tự động lái ra khỏi chỗ đỗ xe, vững vàng đỗ lại bên cạnh Dương Thanh.
Giờ phút này, Mạc Đông Húc hoàn toàn chết lặng. Anh ta cứ nghĩ Dương Thanh rất nghèo, đến khi chiếc Phaeton điều khiển tự động này xuất hiện mới bàng hoàng nhận ra mình đã coi thường Dương Thanh.
Anh ta biết chiếc xe này, tuy chỉ hơn chục triệu nhưng không phải ai cũng có thể có được.
Đến cả anh ta cũng chưa chắc có thể thuê Volkswagen làm riêng cho mình một chiếc Phaeton thế này.
Dứt lời, anh lên xe rời đi thẳng.
Nhìn theo chiếc Phaeton ngày một xa dần, trong mắt Mạc Đông Húc tràn đầy sát khí: “Anh dám uy hiếp tôi, đây chính là tội chết!”