Chiến Thần Ở Rể

Chiến Thần Ở Rể - Chương 776: 776: Siêu Anh Hùng




Chương 778:

 

“Đương nhiên sẽ không!”

 

 

Sắc mặt Tống Hoa Nhã lập tức khó coi, lặng lẽ nhìn người vừa mới khiêu khích mình, lạnh nhạt nói: “Chồng mình rất tốt, rất ưu tú!”

 

“Hoa Nhã, cậu đúng là chẳng hề thay đổi, vẫn ham hư vinh như trước. Ngày xưa cậu là cô chủ nhà họ Tống, hư vinh cũng được nhưng bây giờ đã bị trục xuất khỏi gia tộc, cậu khỏi cần giả vờ nữa đâu”.

 

Thượng Hiểu Hà vừa cười vừa nói: “Năm đó cậu là một trong mười hoa khôi của đại học Yến Đô, dù có bị đuổi khỏi gia tộc thì cũng có thể gả cho người tốt, sao cứ phải lấy một kẻ nghèo kiết xác làm gì?”

 

“Hay là mai cậu ly hôn đi, mình giới thiệu cho cậu người khác”.

 

Tống Hoa Nhã sa sầm mặt, trong lòng cực kỳ khó chịu.

 

“Cần gì phải giới thiệu người khác? Trong lớp mình cũng có người thích hợp mà? Bây giờ Dương Tùng đang làm quản lý dự án cho sản nghiệp dưới trướng nhà họ Tôn, lương một năm mấy triệu!”

 

“Gả cho Dương Tùng cũng tốt mà”.

 

Một cô gái khác tên là Vương Hoan cười híp mắt nhìn Dương Tùng: “Nếu Tống Hoa Nhã ly hôn, cậu sẽ không ghét bỏ cậu ấy từng có một đời chồng chứ?”

 

“Đương nhiên sẽ không!”

 

 

 

Dương Tùng phối hợp nói: “Hoa Nhã là nữ thần của đám con trai bọn mình. Chỉ cần cậu ấy muốn, mình có thể lập tức cưới cậu ấy.

 

“Mình cũng muốn cưới mà không lắm tiền như Dương Tùng, làm sao bây giờ?”

 

“Không có tiền thì thôi đi!”

 

“Ai biết được? Nhỡ đâu Hoa Nhã thích người nghèo, cậu có kém đến đâu cũng hơn chồng cậu ấy mà!”

 

“Ha ha ha…”

 

Đám người bật cười nghiêng ngả.

 

Đến cả Trần Hân Như vừa nãy nhiệt tình với Tống Hoa Nhã cũng từ bỏ nói giúp cô ta, còn ra vẻ muốn tốt cho cô ta: “Hoa Nhã à, tuy lời mọi người nói hơi khó nghe nhưng mình thấy bọn họ nói không sai. Gả cho người đàn ông tốt mới có thể sống hạnh phúc”.

 

“Đủ rồi!”

 

Tống Hoa Nhã nổi giận, hai mắt đỏ bừng quát lên: “Chuyện của tôi không đến lượt các người khoa tay múa chân. Các người coi thường vợ chồng tôi thì không cần tụ họp gì nữa!”

 

“Chồng ơi, mình đi thôi!”

 

Tống Hoa Nhã kéo tay Dương Thanh định rời đi.

 

“Hoa Nhã, cậu đừng giận! Chúng mình không nói nữa là được mà!”

 

Trần Hân Như cuống quýt kéo tay Tống Hoa Nhã.

 

Từ đầu đến giờ, Mạc Đông Húc vẫn duy trì im lặng, không chê cười cũng không ngăn cản cô ta rời đi.

 

“Hoa Nhã, nên tham gia họp mặt bạn học đi!”, Dương Thanh cũng nói.

 

Anh không hề muốn tham gia buổi họp mặt chán ngắt này, nhưng cũng hiểu từ sau khi nhìn thấy Mạc Đông Húc, tâm trạng của Tống Hoa Nhã kém hơn rất nhiều.

 

Kỳ thực cô ta cũng rất muốn biết rốt cuộc anh ta đã xảy ra chuyện gì.

 

Ở lại còn có cơ hội biết được đáp án.

 

Nếu không thể giải đáp, chỉ sợ cả đời này Tống Hoa Nhã sẽ không thoát khỏi bóng ma tâm lý.

 

Đám bạn học thấy Dương Thanh đồng ý đều khinh bỉ nhìn anh.

 

Bọn họ nghĩ Tống Hoa Nhã không muốn ở lại là vì bảo vệ Dương Thanh, thế mà anh còn không biết điều, mặt dày mày dạn chen vào bọn họ.

 

Tống Hoa Nhã vốn rất thông minh, đương nhiên hiểu ý Dương Thanh, trong lòng cảm động.

 

“Chồng cậu đã nói vậy rồi, cậu đi cùng bọn mình đi!”, Trần Hân Như vội nói.

 

“Được, tôi đi cùng mọi người. Nếu mọi người còn sỉ nhục chồng tôi, tôi cũng không cần làm bạn với mấy người nữa”, Tống Hoa Nhã lạnh giọng nói.

 

Ai cũng tỏ vẻ khinh bỉ. Nếu Tống Hoa Nhã vẫn còn là cô chủ nhà họ Tống, nhất định bọn họ sẽ đua nhau nịnh nọt, nhưng bây giờ cô ta đã bị đuổi đi, không cần thiết nữa.

 

“Hoa Nhã, con gái bọn mình đi xe của mình đi, cho đám con trai đi với nhau”.

 

Trần Hân Như cũng hâm mộ: “Xem ra hôm nay được ngồi xe sang một lần rồi. Hiểu Hà đỉnh thật!”.

 

Thượng Hiểu Hà đắc ý mỉm cười: “Thường thôi, chiếc này chỉ hơn một triệu, là chiếc rẻ nhất trong gara nhà mình rồi”.