Chiến Thần Ở Rể

Chiến Thần Ở Rể - Chương 759: 759: Không Tha Cho Mày




Chương 761:

 

Hiệp hội Võ thuật là thế lực còn khủng bố hơn cả tám gia tộc đứng đầu Yến Đô, cao thủ nhiều không kể xiết. Dù tám gia tộc kia liên thủ cũng không đấu lại được Hiệp hội Võ thuật.

 

Mà người đàn ông trung niên này chính là cao thủ xếp thứ tư của Hiệp hội Võ thuật tên Lý Kình.

 

“Thì ra nhà họ Thái được Hiệp hội Võ thuật chống lưng, thảo nào làm việc ngông cuồng như vậy”, Dương Thanh lên tiếng.

 

Lý Kình cứ tưởng Dương Thanh sẽ lập tức quỳ xuống xin tha khi nghe thấy Hiệp hội Võ thuật, nào ngờ anh không hề e sợ, còn vô cùng bình tĩnh.

 

Ông ta không cảm giác được Dương Thanh biết võ, vậy thì chỉ có hai khả năng, Dương Thanh quá yếu, một kẻ tay trói gà không chặt, hoặc là quá mạnh, thực lực hơn xa ông ta.

 

So ra, ông ta tin tưởng vào khả năng thứ nhất hơn.

 

Dù sao ông ta cũng phải mất mấy chục năm, còn gặp được rất nhiều kỳ ngộ mới có thực lực như bây giờ.

 

Thoạt nhìn Dương Thanh chỉ hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi, dù tập võ từ trong bụng mẹ cũng không thể mạnh hơn ông ta được.

 

Ông ta không cảm nhận được sự uy hiếp trên người Dương Thanh nhưng lại cảm nhận được khí thế trên người Mã Siêu, không khỏi kinh hãi.

 

Bởi vì trông Mã Siêu trẻ hơn Dương Thanh nhưng khí thế trên người vô cùng mạnh mẽ. Cả Chiêu Châu này ông ta mới gặp được một người trẻ tuổi có thực lực khủng bố như vậy.

 

“Ranh con, chuyện này dừng lại tại đây, tôi có thể coi như không có gì xảy ra”.

 

 

 

Lý Kình đột nhiên nói.

 

Có một vệ sĩ trẻ tuổi không yếu hơn ông ta bao nhiêu chứng tỏ lai lịch của đối phương rất mạnh.

 

Lý Kình cũng không dám tùy tiện đắc tội, trừ phi có thể diệt khẩu toàn bộ mọi người ở đây.

 

Nếu không đắc tội với một gia tộc đỉnh cao không phải chuyện gì tốt đẹp.

 

“Nếu tôi không đồng ý thì sao?”, Dương Thanh cười híp mắt hỏi.

 

“Cậu không đồng ý thì định thế nào?”

 

Lý Kình lạnh giọng nói: “Nhà họ Thái là gia tộc được Hiệp hội Võ thuật bồi dưỡng, chẳng lẽ cậu còn muốn đi cướp của Hiệp hội Võ thuật?”

 

“Không phải cướp, mà là mua!”, Dương Thanh đáp.

 

Lý Kình không nói tiếp, nheo mắt lại. Dường như chàng trai trẻ này không hề e sợ Hiệp hội Võ thuật.

 

Hai bố con Trần Hạo và Trần Anh Hào trốn sau lưng Dương Thanh không dám thở mạnh.

 

Ba ông cháu nhà họ Thái lại vô cùng chờ mong. Có Lý Kình ở đây, bọn họ hầu như có thể nắm chắc thắng lợi trong tay.

 

“Thời gian của tôi quý giá lắm, không rảnh ở đấu võ mồm với ông. Nói xong rồi thì cút đi!”

 

Dương Thanh bỗng nhìn Lý Kình.

 

Anh vừa dứt lời, mọi người trong phòng đều chết lặng.

 

Ba ông cháu nhà họ Thái đều hưng phấn vì cảm thấy Lý Kình đã nổi giận.

 

“Ranh con, cậu to gan lắm, dám nói với ông Tư như vậy. Cậu có biết Hiệp hội Võ thuật là thế lực như thế nào không?”

 

Thái Hữu Vi cười khẩy nói: “Nhìn cậu chắc là chưa biết, để tôi phổ cập cho! Hiệp hội Võ thuật mạnh hơn tất cả các gia tộc ở Chiêu Châu!”.

 

“Chỉ với tổng chi hội khu Chiêu Châu, dù tám gia tộc đứng đầu Yến Đô liên thủ cũng không phải đối thủ”.

 

“Còn nhà họ Thái chính là gia tộc được Hiệp hội Võ thuật bồi dưỡng. Ngoài mặt là nhà họ Thái nhưng thực tế mọi thứ của chúng tôi đều thuộc về Hiệp hội Võ thuật”.

 

“Bây giờ cậu đã biết mình đắc tội với ai chưa?”

 

Thái Hữu Vi lại kiêu ngạo khoe khoang, không còn sợ hãi Dương Thanh như vừa nãy.

 

Nhưng Dương Thanh vẫn chẳng mảy may e ngại.

 

Lúc anh nhìn ông ta, ánh mắt tràn đầy trêu tức.

 

“Tôi vốn định dùng mười tỷ mua lại nhà họ Thái nhưng bây giờ tôi không muốn bỏ ra một đồng nào nữa, bởi vì không cần thiết”, Dương Thanh nói.

 

Ông ta vốn còn kiêng kị lai lịch của anh, nhưng anh lại đòi cướp đoạt nhà họ Thái, hoàn toàn không coi Hiệp hội Võ thuật ra gì.

 

Vậy nên ông ta muốn giết Dương Thanh. Chỉ cần diệt khẩu toàn bộ người trong phòng là có thể giấu được chuyện.