Chiến Thần Ở Rể

Chiến Thần Ở Rể - Chương 748: 748: Phế Bỏ Võ Công Của Tôi




Chương 750:

 

Nhưng khi nghĩ đến địa vị bây giờ của nhà họ Thái, ông ta lại thả lỏng.

 

Tuy thực lực của nhà họ Thái không bằng tám gia tộc quyền thế ở Yến Đô nhưng cũng không thua kém nhiều, họ cũng không dám tùy tiện đối đầu với nhà họ Thái.

 

Bây giờ nhà họ Thái chỉ cần một trận chiến, một khi chiến thắng, nhà họ Thái sẽ trở thành một trong tám gia tộc quyền thế ở Yến Đô.

 

Nếu vậy, một thanh niên có gì đáng lo chứ?

 

 

“Ha ha ha… Cười chết mất, còn một nghìn người nữa chứ, mẹ nó, mày không nổ thì chết à? Mày nghĩ mày là ai? Ngay cả chủ của một trong tám gia tộc lớn ở Yến Đô cũng không có bản lĩnh gọi một nghìn người tới đây chỉ trong mười phút đâu nhé?”

 

Thái Hữu Vi chế giễu: “Nếu mày đã định gọi người, tao sẽ cho mày thêm mười phút. Tao cũng muốn xem xem mày sẽ tìm được mấy người đây”.

 

“Cứ yên tâm, sẽ không khiến ông thất vọng”.

 

Dương Thanh nhếch môi, nở nụ cười kỳ lạ.

 

Không hiểu sao, khi thấy dáng vẻ bình tĩnh của Dương Thanh, Thái Hữu Vi vốn rất tự tin bỗng thấy hơi bối rối.

 

Nhưng khi nghĩ đến địa vị bây giờ của nhà họ Thái, ông ta lại thả lỏng.

 

Tuy thực lực của nhà họ Thái không bằng tám gia tộc quyền thế ở Yến Đô nhưng cũng không thua kém nhiều, họ cũng không dám tùy tiện đối đầu với nhà họ Thái.

 

Bây giờ nhà họ Thái chỉ cần một trận chiến, một khi chiến thắng, nhà họ Thái sẽ trở thành một trong tám gia tộc quyền thế ở Yến Đô.

 

Nếu vậy, một thanh niên có gì đáng lo chứ?

 

 

 

“Sắp mười phút rồi đấy, sao người của mày vẫn chưa tới hả?”

 

Nhoằng cái đã hết mười phút, Thái Hữu Vi cười lạnh.

 

Nhưng ông ta vừa dứt lời, tiếng động liên tiếp bỗng vang lên, qua cửa kính ở đại sảnh tầng một, chỉ thấy mười mấy chiếc xe tải lớn đang đỗ lại trước tiệm ăn họ Trần.

 

Ngay sau đó, rất nhiều bóng người vạm vỡ thi nhau nhảy xuống xe, đông nghìn nghịt.

 

Sau đó nữa, mấy trăm người trực tiếp ùa vào đại sảnh tầng một, còn mấy trăm người khác thì ở ngoài vì không chen được nữa.

 

“Anh Thanh, em không tới trễ chứ?”

 

Một người cường tráng đi tới trước mặt Dương Thanh, cười lớn.

 

Dương Thanh mỉm cười, lắc đầu: “Đương nhiên là không rồi!”

 

Thái Hữu Vi đang đắc ý lập tức trợn tròn mắt, trên mặt tràn ngập vẻ không dám tin.

 

Chỉ trong mười phút, Dương Thanh thực sự tìm được hơn nghìn người, hơn nữa ai cũng cao to, rõ ràng không phải người tầm thường.

 

“Ông thấy một nghìn anh em của tôi thế nào?”, Dương Thanh cười híp mắt, nhìn chằm chằm vào Thái Hữu Vĩ.

 

Lúc này, trong đại sảnh tầng một rộng lớn đông nghịt người.

 

Một trăm người mà Thái Hữu Vi dẫn tới đây bị dồn hết vào giữa, điều khiến người nhà họ Thái tuyệt vọng chính là, những người do Dương Thanh gọi đến đều có vóc dáng cao to.

 

Nếu đánh nhau thật, ba bố con nhà họ Thái chỉ có thể chết ở nơi này.

 

Câu “Ông thấy một nghìn anh em của tôi thế nào” từ Dương Thanh đã khiến Thái Hữu Vi choáng váng.

 

“Rốt cuộc cậu là ai?”

 

Tuy Thái Hữu Vi rất sợ hãi nhưng cũng không dám thể hiện ra, chỉ nghiêm nghị hỏi.

 

Nhưng khí thế hống hách của ông ta đã biến mất hẳn.

 

“Ông chưa điều tra rõ xem tôi là ai mà đã dám dẫn người tới đây đánh tôi à?”, Dương Thanh hỏi với vẻ dí dỏm.

 

Thái Văn đang nằm trên cáng cứu thương sợ tái mặt, người run lẩy bẩy.

 

Hắn ta cứ tưởng có bố mình ra mặt rồi, ngay cả người thuộc tám nhà quyền thế ở Yến Đô cũng không dám đối đầu với họ, nhưng bây giờ Dương Thanh mới gọi một cú điện thoại, chỉ sau mười phút, một nghìn người đã xuất hiện ở đây.

 

Nếu hắn ta vẫn chưa biết mình đã đắc tội với nhân vật lợi hại hơn cả tám nhà quyền thế ở Yến Đô thì đúng là ngu xuẩn.


 

Thái Hữu Vi cũng không phải người bình thường, sau khi biết mình không thắng nổi Dương Thanh thì nhún nhường ngay.

 

Dương Thanh lắc đầu: “Không được!”