Chương 724:
Bấy giờ, Lạc Bân gõ cửa đi vào.
Dương Thanh nói: “Anh ta chính là Vương Cường. Sau này vấn đề an ninh của tập đoàn Nhạn Thanh sẽ do anh ta phụ trách, ông giới thiệu công việc cụ thể cho anh ta đi”.
“Vâng thưa chủ tịch!”, Lạc Bân lập tức đáp.
“Sếp Lạc, sau này có việc ông cứ việc dặn dò!”, Vương Cường nhanh chóng tỏ thái độ.
Lạc Bân giao nhiệm vụ cho Vương Cường xong lại vội vàng chạy vào văn phòng của Dương Thanh.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Vương Cường vội vàng lắc đầu: “Cậu Thanh yên tâm, tôi nhất định sẽ không làm cậu mất mặt!”
“Cứ yên tâm mà làm, có tôi bảo kê rồi!”
Dương Thanh nói: “Sau này có cơ hội, tôi sẽ cho anh chức vụ quan trọng hơn!”
“Vâng thưa cậu Thanh!”, Vương Cường đáp vội.
“Chủ tịch tìm tôi ạ?”
Bấy giờ, Lạc Bân gõ cửa đi vào.
Dương Thanh nói: “Anh ta chính là Vương Cường. Sau này vấn đề an ninh của tập đoàn Nhạn Thanh sẽ do anh ta phụ trách, ông giới thiệu công việc cụ thể cho anh ta đi”.
“Vâng thưa chủ tịch!”, Lạc Bân lập tức đáp.
“Sếp Lạc, sau này có việc ông cứ việc dặn dò!”, Vương Cường nhanh chóng tỏ thái độ.
Lạc Bân giao nhiệm vụ cho Vương Cường xong lại vội vàng chạy vào văn phòng của Dương Thanh.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Thấy vẻ mặt bối rối của Lạc Bân, Dương Thanh hỏi.
“Chủ tịch, giáo sư Đỗ muốn ra công trường. Vừa rồi Bàng Dũng gọi tới muốn nhờ cậu đi khuyên nhủ bà ấy”.
Lạc Bân vội vàng nói.
“Đi nào!”
Nghe vậy, Dương Thanh lập tức đứng dậy, vừa đi vừa nói: “Giáo sư này của ông đúng là quá cố chấp. Nằm viện rồi mà vẫn nhớ nhung Thành Cửu Châu”.
Lạc Bân bất đắc dĩ nói: “Tâm nguyện cả đời của giáo sư Đỗ là xây dựng một tòa thành. Bà ấy muốn được nhìn thấy tòa thành do mình thiết kế trước khi chết”.
Hai mươi phút sau, hai người hớt hải chạy tới bệnh viện Nhân Dân Yến Đô.
“Mẹ đừng kích động. Đợi hôm nay kết thúc trị liệu, con sẽ đưa mẹ tới công trường sau”.
Hai người chưa vào phòng bệnh đã nghe thấy Bàng Dũng đang ra sức khuyên nhủ.
“Không được, mẹ phải tới công trường ngay bây giờ, mẹ không yên tâm!”
Giáo sư Đỗ cố chấp nói.
Thấy Dương Thanh và Lạc Bân đi vào, Bàng Dũng mới thở phào một hơi.
“Lạc Bân, cậu tới đúng lúc lắm, mau đưa tôi ra ngoài công trường đi, tôi phải tự mình giám sát”.
Giáo sư Đỗ vừa nói vừa xỏ giày.
“Giáo sư đừng vội, cô nghe em báo cáo tình hình ở công trường trước đã được không?”
Lạc Bân tiến lên đỡ giáo sư Đỗ ngồi xuống giường bệnh.
“Phải đó, mẹ nghe sếp Lạc báo cáo tình hình trước đã, trị liệu xong hẵng tới công trường”, Bàng Dũng cũng lên tiếng.
Giáo sư Đỗ vừa đặt mông ngồi xuống liền hỏi: “Cậu mau nói tôi nghe, tình hình ở công trường thế nào rồi? Có thi công theo bản vẽ thiết kế của tôi không?”
Giáo sư Đỗ kéo tay Lạc Bân nghiêm túc dặn dò.
Lạc Bân chỉ có thể không ngừng cam đoan mới bình ổn cảm xúc của bà ấy.