Chương 722:
Lần này, Lạc Bân không từ chối nữa, cẩn thận nhận lấy.
Ông ta vô cùng cảm động. Dương Thanh đưa hơn hai mươi tỷ cho ông ta chứng tỏ anh rất tin tưởng ông ta.
“Này, xin lỗi anh chuyện vừa rồi!”
Đúng lúc đó, cháu gái giáo sư Đỗ là Bàng Tiểu Duyệt đi ra khỏi phòng bệnh xin lỗi Dương Thanh.
“Giáo sư Đỗ không sao là tốt rồi”.
Nói xong, Dương Thanh chợt nghĩ tới gì đó, lập tức lấy thẻ ngân hàng có hơn chục tỷ vừa dọa được từ club Hoàng Kim ra: “Trong thẻ này có hơn 20 tỷ. Ông lấy một trăm triệu gửi cho người nhà giáo sư Đỗ coi như tiền đền bù, số còn lại dùng để xây dựng Thành Cửu Châu”.
Trong thẻ này vốn có hơn mười tỷ của Dương Thanh, cộng thêm 15 tỷ vừa lấy từ club Hoàng Kim là tổng cộng có hơn hai mươi tỷ.
Lạc Bân nghe xong không khỏi kinh hãi. Ông ta đoán số tiền này có thể là của club Hoàng Kim.
“Chủ tịch, số tiền lần trước cậu đưa vẫn còn nhiều, tạm thời không cần dùng nhiều vậy đâu”, Lạc Bân vội nói.
Dương Thanh lắc đầu: “Ông cũng nói là tạm thời không dùng đến, không có nghĩa là sau này không dùng đến. Bảo ông cầm thì cứ cầm đi”.
Lần này, Lạc Bân không từ chối nữa, cẩn thận nhận lấy.
Ông ta vô cùng cảm động. Dương Thanh đưa hơn hai mươi tỷ cho ông ta chứng tỏ anh rất tin tưởng ông ta.
“Này, xin lỗi anh chuyện vừa rồi!”
Đúng lúc đó, cháu gái giáo sư Đỗ là Bàng Tiểu Duyệt đi ra khỏi phòng bệnh xin lỗi Dương Thanh.
Rõ ràng cô ta đã không còn ghét bỏ Dương Thanh nữa.
Dương Thanh khẽ gật đầu, coi như đồng ý tiếp nhận.
“Da mặt anh dày thật đấy. Tôi xin lỗi mà anh cũng nhận hả?”
Bàng Tiểu Duyệt chế nhạo.
Dương Thanh cảm thấy dở khóc dở cười. Cháu gái của giáo sư Đỗ thật có cá tính.
“Tiểu Duyệt, không được vô lễ với cậu Thanh!”
Bàng Dũng cũng đi ra, nhíu mày nói.
Bàng Tiểu Duyệt bĩu môi, không nói gì nữa.
“Cậu Thanh, tôi muốn nói chuyện riêng với cậu có được không?”
Bàng Dũng bỗng hỏi.
Dương Thanh sững sờ, không biết giữa mình và Bàng Dũng có chuyện gì đáng nói?
Mặc dù nghi hoặc nhưng anh vẫn gật đầu đáp: “Được!”
Dương Thanh đi theo Bàng Dũng ra cầu thang bộ mới lên tiếng: “Giáo sư Bàng có lời gì xin cứ nói!”
Bàng Dũng đột nhiên lộ vẻ khó xử, dường như đang do dự không biết mở miệng thế nào.
Một lúc lâu sau, ông ấy mới hạ quyết tâm nhìn Dương Thanh: “Không dám gạt cậu, bệnh tim của mẹ tôi rất nghiêm trọng. Nếu còn ngã xuống cần nữa, có lẽ không cứu nổi nữa”.
“Tôi mong bà ấy có thể về nhà dưỡng lão, không tham gia dự án Thành Cửu Châu nữa”.
Vừa nãy Dương Thanh đã nghĩ tới điều này, đương nhiên hiểu được tấm lòng của Bàng Dũng.
Giáo sư Đỗ tuổi tác cao còn muốn mỗi ngày ở lại công trường, nếu xảy ra chuyện chỉ e sẽ thực sự qua đời.
“Còn về dự án Thành Cửu Châu, cậu cứ yên tâm, tôi cũng là chuyên gia kiến trúc, tuy không bằng mẹ tôi nhưng cũng được bà ấy dạy dỗ”.
Bàng Dũng thấy Dương Thanh im lặng lại nói tiếp: “Nếu cậu có thể yên tâm, tôi đồng ý tham gia dự án Thành Cửa Châu, cam đoan sẽ khiến cậu hài lòng”.
Dương Thanh cười khổ đáp: “Giáo sư Bàng nói quá lời rồi, tôi đương nhiên yên tâm về ông. Nhưng tôi thấy giáo sư Đỗ rất hứng thú với Thành Cửu Châu, liệu bà ấy có chịu từ bỏ không?”
Nghe vậy, Bàng Dũng cũng im bặt.
Ông ấy là con trai giáo sư Đỗ, biết rõ mẹ mình rất cố chấp.
Dương Thanh nói: “Thế này đi, tôi sẽ tự thuyết phục giáo sư Đỗ không ở lại công trường nữa, chỉ cần thỉnh thoảng tới chỉ đạo, tôi nghĩ bà ấy sẽ đồng ý thôi. Giáo sư Bàng thấy sao?”
Bàng Dũng lập tức mừng rỡ, vội vàng gật đầu nói: “Đương nhiên là được! Cảm ơn cậu Thanh!”