Chiến Thần Ở Rể

Chiến Thần Ở Rể - Chương 717: 717: Tôi Cảnh Cáo Cậu




Chương 719:

 

Đúng lúc này, chuông điện thoại của Dương Thanh chợt reo lên.

 

Dương Thanh nghe máy, một giọng nói quen thuộc truyền tới: “Chủ tịch, giáo sư Đỗ không sao rồi. Bác sĩ nói bị thương không nặng, hôn mê là vì bị thương ngoài da dẫn đến kích thích bệnh tim phát tác nên mới phải cấp cứu”.

 

“Được, tôi biết rồi!”

 

Dương Thanh thở phào một hơi.

 

Một mình anh xông vào club Hoàng Kim vốn là để trả thù cho giáo sư Đỗ. Anh vốn tưởng bà ấy bị thương quá nặng nên mới phải cấp cứu.

 

Thì ra chỉ là bị thương ngoài da, bệnh tim tái phát nên mới phải cấp cứu.

 

Vậy thì mối thù giữa anh và Tào Huy cũng không đến mức phải đuổi cùng giết tận.

 

“Các người còn muốn đánh nữa không? Tôi bận lắm, không đánh thì đi trước đây!”

 

Dương Thanh lạnh nhạt nói.

 

“Dương Thanh, giữa chúng ta chưa đến mức không đội trời chung, cùng lắm chỉ là vì tối qua cậu đánh tôi ngất xỉu trước mặt mọi người”.

 

Tào Huy cắn răng nói: “Chỉ cần cậu xin lỗi tôi, đồng thời giao mảnh đất ở ngoại ô phía Nam kia ra, chúng ta coi như xong chuyện. Cậu thấy sao?”

 

Dương Thanh kỳ quái nhìn Tào Huy: “Mảnh đất kia quan trọng với anh vậy sao?”

 

Tào Huy gật đầu nói thật: “Dù là vị trí hay diện tích của mảnh đất kia đều thích hợp với yêu cầu của nhà họ Tào nhất trong cả Yến Đô. Chúng tôi nhất định phải có được nó!”

 

“Đương nhiên, tôi sẽ không để cậu chịu thiệt. Cậu bỏ ra bảy tỷ mua về, tôi cho cậu mười tỷ để nhượng lại cho tôi”.

 

“Cậu nên biết nhà họ Tào là một trong bốn Vương tộc. Đắc tội Vương tộc không phải chuyện tốt đẹp gì đâu”.

 

“Ngược lại, nếu cậu đồng ý nhượng lại mảnh đất kia cho nhà họ Tào, cậu sẽ trở thành bạn của một Vương tộc, có thể tung hoành ở Chiêu Châu”.

 

Lúc này Dương Thanh mới hiểu nhà họ Tào thực sự nhìn trúng mảnh đất kia. Nếu không Tào Huy cũng sẽ không bỏ ra tận ba tỷ để mua nó.

 

Nếu không vì muốn xây Thành Cửu Châu, có lẽ Dương Thanh sẽ cân nhắc chuyển nhượng lại miếng đất này kiếm thêm ba tỷ.

 

“Đối với tôi, miếng đất này cũng có tác dụng rất lớn, không bán đâu!”, thái độ của Dương Thanh rất kiên quyết..

 

“Cậu…”

 

Tào Huy vô cùng tức giận, nhưng nghĩ tới mảnh đất vẫn đang nằm trong tay Dương Thanh nên chỉ có thể nhẫn nhịn.

 

 

Dương Thanh kỳ quái nhìn Tào Huy: “Mảnh đất kia quan trọng với anh vậy sao?”

 

Tào Huy gật đầu nói thật: “Dù là vị trí hay diện tích của mảnh đất kia đều thích hợp với yêu cầu của nhà họ Tào nhất trong cả Yến Đô. Chúng tôi nhất định phải có được nó!”

 

“Đương nhiên, tôi sẽ không để cậu chịu thiệt. Cậu bỏ ra bảy tỷ mua về, tôi cho cậu mười tỷ để nhượng lại cho tôi”.

 

“Cậu nên biết nhà họ Tào là một trong bốn Vương tộc. Đắc tội Vương tộc không phải chuyện tốt đẹp gì đâu”.

 

“Ngược lại, nếu cậu đồng ý nhượng lại mảnh đất kia cho nhà họ Tào, cậu sẽ trở thành bạn của một Vương tộc, có thể tung hoành ở Chiêu Châu”.

 

Lúc này Dương Thanh mới hiểu nhà họ Tào thực sự nhìn trúng mảnh đất kia. Nếu không Tào Huy cũng sẽ không bỏ ra tận ba tỷ để mua nó.

 

Nếu không vì muốn xây Thành Cửu Châu, có lẽ Dương Thanh sẽ cân nhắc chuyển nhượng lại miếng đất này kiếm thêm ba tỷ.

 

“Đối với tôi, miếng đất này cũng có tác dụng rất lớn, không bán đâu!”, thái độ của Dương Thanh rất kiên quyết..

 

“Cậu…”

 

Tào Huy vô cùng tức giận, nhưng nghĩ tới mảnh đất vẫn đang nằm trong tay Dương Thanh nên chỉ có thể nhẫn nhịn.

 

 

“11 tỷ! Bán cho tôi đi!”, Tào Huy nghiến răng nghiến lợi.

 

Gia tộc chỉ cho anh ta mười tỷ, một tỷ còn lại là anh ta tự bỏ tiền túi ra.

 

Nếu có thể lấy được mảnh đất này, anh ta sẽ có rất nhiều cơ hội đòi lại gấp bội.

 

Một khi Thành Cửu Châu hoàn thành, chuyên gia của tập đoàn Nhạn Thanh đã định giá tương lai ít nhất cũng phải lên tới trăm tỷ.

 

Đây là còn chưa kể đến lợi nhuận sau khi Thành Cửu Châu đi vào hoạt động.