Chương 717:
Một người cầm bài to thì cũng thôi đi, nhưng cả ba đều được bài to thế này, Dương Thanh lật được bài Joker mới có cơ hội thắng.
Mà ván trước đó Dương Thanh đã từng cầm quân Joker đỏ rồi. Xác suất được chia hai quân Joker trong hai ván bài liên tiếp còn thấp hơn trúng xổ số.
Vậy nhưng không ai nghĩ Dương Thanh sẽ thua.
Cả ba người chơi còn lại đều thấp thỏm lo âu nhìn chằm chằm Dương Thanh.
Dương Thanh cong môi nở nụ cười châm chọc: “Các người thua rồi!”
Dứt lời, anh lật bài của mình lên.
“Quân Joker đỏ!”
“Quân Joker đỏ thật kìa!”
“Sao có thể như vậy được?”
…
Khi nhìn thấy quân bài Joker đỏ trong tay Dương Thanh, tất cả đều chết lặng, ba người chơi kia trố mắt nhìn.
“Bốp!”
Gã đầu trọc đột nhiên vỗ bàn đứng dậy, tức giận nói: “Cậu gian lận!”
Dương Thanh vẫn bình tĩnh ngồi đó, cười híp mắt nói: “Bài của club Hoàng Kim, bàn cược cũng của club Hoàng Kim, người chia bài là nhân viên club Hoàng Kim, thậm chí đến cả các người cũng ở phe club Hoàng Kim. Từ đầu đến cuối chỉ có lúc mở bài tôi mới chạm vào bài. Anh nói xem, tôi gian lận kiểu gì?”
“Không thể nào, không thể như vậy được. Tôi muốn kiểm tra bài!”
Gã đầu trọc gào lên.
Dương Thanh hờ hững đáp: “Tùy anh!”
Trước mặt bao người, gã đầu trọc tự tay kiểm tra đến tận quân bài cuối cùng mà vẫn không phát hiện vấn đề gì. Tính cả bài Dương Thanh và bọn họ vừa lật lên, đây chính là một bộ bài hoàn chỉnh.
Gã đầu trọc chỉ cảm thấy toàn thân xụi lơ ngồi phịch xuống ghế. Gã ta là cao thủ chơi bài bao nhiêu năm nay, từng thắng vô số ván bài nhưng chưa từng thua thê thảm như vậy.
Kể cả tiền thua không phải của mình nhưng gã ta vẫn bị đả kích rất lớn.
“Tiếp tục đi!”
“Bốp!”
Gã đầu trọc đột nhiên vỗ bàn đứng dậy, tức giận nói: “Cậu gian lận!”
Dương Thanh vẫn bình tĩnh ngồi đó, cười híp mắt nói: “Bài của club Hoàng Kim, bàn cược cũng của club Hoàng Kim, người chia bài là nhân viên club Hoàng Kim, thậm chí đến cả các người cũng ở phe club Hoàng Kim. Từ đầu đến cuối chỉ có lúc mở bài tôi mới chạm vào bài. Anh nói xem, tôi gian lận kiểu gì?”
“Không thể nào, không thể như vậy được. Tôi muốn kiểm tra bài!”
Gã đầu trọc gào lên.
Dương Thanh hờ hững đáp: “Tùy anh!”
Trước mặt bao người, gã đầu trọc tự tay kiểm tra đến tận quân bài cuối cùng mà vẫn không phát hiện vấn đề gì. Tính cả bài Dương Thanh và bọn họ vừa lật lên, đây chính là một bộ bài hoàn chỉnh.
Gã đầu trọc chỉ cảm thấy toàn thân xụi lơ ngồi phịch xuống ghế. Gã ta là cao thủ chơi bài bao nhiêu năm nay, từng thắng vô số ván bài nhưng chưa từng thua thê thảm như vậy.
Kể cả tiền thua không phải của mình nhưng gã ta vẫn bị đả kích rất lớn.
“Tiếp tục đi!”
Dương Thanh bình thản vơ toàn bộ chíp về phía mình, cười nói với người chia bài vẫn đang đờ ra.
“Ranh con dám gian lận trên địa bàn của club Hoàng Kim, đúng là gan to bằng trời!”
Đúng lúc này, một giọng nói tràn đầy châm chọc bỗng nhiên vang lên.
Đám người đồng loạt nhìn ra, thấy một người trẻ tuổi đang chậm rãi cất bước đi tới trong sự bảo vệ của mấy vệ sĩ áo đen.
“Chào mọi người, tôi là Tào Huy, người phụ trách club Hoàng Kim. Có người dám gian lận ở đây nên chúng tôi cần phải xử lý, mời mọi người rời khỏi đây ngay lập tức!”
Tào Huy nhìn quanh một lượt, cười nói: “Toàn bộ hội viên có mặt ở đây đều được miễn một tháng phí hội viên!”
“Dương Thanh, tôi không thể không thừa nhận, cậu rất dũng cảm, dám một mình chạy tới club Hoàng Kim. Cậu nên biết ở đây đã bày ra thiên la địa võng đợi cậu chui đầu vào rọ”.
Tào Huy đứng trước bàn cược nhìn Dương Thanh vẫn ngồi yên tại chỗ, cười híp mắt nói.