Chiến Thần Ở Rể

Chiến Thần Ở Rể - Chương 692: 692: Rất Gợi Đòn




Chương 694:

 

Ba người nhà họ quay lưng rời đi trước mắt người nhà họ Tống.

 

“Tịch thu toàn bộ tài sản của ba người họ về gia tộc!”

 

Tống Thanh Sơn giận dữ hét.

 

“Vâng thưa chủ gia tộc!”

 

Quản gia tuân lệnh đáp.

 

 

Sau khi rời khỏi trang viên nhà họ Tống, Tống Hoa Nghĩa mới áy náy nói: “Mẹ, Hoa Nhã, tại con liên lụy hai người!”

 

Lý Hải Vinh khẽ mỉm cười lắc đầu: “Con biết mà, mẹ vẫn luôn không muốn con nắm quyền trong gia tộc. Có lẽ rời đi mới là sự lựa chọn tốt nhất”.

 

“Anh à, em đã chán cái nhà này từ lâu rồi. Sau khi bố mất, có bao giờ bọn họ coi chúng ta là người nhà đâu?”

 

Trên gương mặt nhỏ nhắn của Tống Hoa Nhã tràn đầy oán giận, tức giận nói: “Chúng ta không chỉ rời khỏi nhà họ Tống, còn phải sống tốt hơn để bọn họ biết, không phải bị đuổi đi thì chúng ta không sống nổi!”

 

Tống Hoa Nghĩa thấy lòng đắng chát. Không phải hắn ta tiếc nuối cuộc sống giàu sang trong nhà họ Tống, mà là lo lắng nhà họ Tống chọc phải Dương Thanh, gây ra tai họa.

 

Lý Hải Vinh hiểu được ý nghĩ của hắn ta, khẽ cười nói: “Con đã cố hết sức rồi. Nhà họ Tống có gặp phải chuyện gì cũng không liên quan đến con”.

 

Tống Hoa Nghĩa thở dài, gật đầu đáp: “Hai người yên tâm, con sẽ kiên cường bước tiếp!”

 

Đúng lúc này, một chiếc Audi A8 màu đen chậm rãi đỗ lại trước mặt ba mẹ con họ.

 

Cửa kính xe được hạ xuống, một người trung niên ló mặt ra, lạnh lùng nhìn Tống Hoa Nghĩa: “Chủ tịch Thanh của chúng tôi bảo tôi đến đón ba người!”

 

Ba mẹ con nghe thấy đối phương nói vậy liền sững sờ.

 

“Chủ tịch Thanh?”

 

Tống Hoa Nghĩa rất nghi hoặc, không biết mình quen chủ tịch nào tên Thanh.

 

“Chủ tịch tập đoàn Nhạn Thanh, Dương Thanh!”

 

Người trung niên giải thích một câu.

 

Lúc này, Tống Hoa Nghĩa mới chợt nhớ ra, Dương Thanh còn là chủ tịch tập đoàn Nhạn Thanh.

 

Nhưng sao Dương Thanh lại biết bọn họ sẽ bị đuổi đi?

 

Rõ ràng người trung niên này vẫn luôn chờ họ.

 

Hiện giờ nhà họ Tống đã đuổi cả ba ra khỏi gia tộc, thậm chí đến cả thẻ ngân hàng cũng cho đóng băng.

 

Có thể nói bọn họ đang không một xu dính túi.

 

“Lên xe đi!”

 

Tài xế trung niên thấy mấy người ngây ra đó bèn thúc giục.

 

“Mẹ ơi, cậu Thanh đã cho mời, chúng ta cứ đi một chuyến xem sao!”, Tống Hoa Nghĩa nói với mẹ.

 

Lý Hải Vinh khẽ gật đầu. Bà ta vốn muốn gặp Dương Thanh một lần, không ngờ cơ hội lại tới nhanh như vậy.

 

Hơn nữa có vẻ Dương Thanh còn thông minh hơn bà ta nghĩ nhiều. Bọn họ vừa mới bị đuổi ra khỏi nhà họ Tống, người Dương Thanh sắp xếp đã tới đón họ.

 

Mãi đến khi lên xe, Tống Hoa Nhã mới giật mình tỉnh ngộ, gương mặt tinh xảo tràn đầy vui mừng: “Anh ơi, anh Dương mời chúng ta sao?”

 

Tống Hoa Nghĩa ngồi cạnh ghế lái khẽ gật đầu đáp: “Đúng là cậu Thanh!”

 

Cùng lúc đó trong biệt thự của Tống Thanh Sơn.

 

Người nhà họ Tống đều tụ tập đông đủ. Lúc này bầu không khí đang rất căng thẳng, vẻ mặt Tống Thanh Sơn tràn ngập tức giận.

 

“Tống Hoa Nghĩa không phải người ăn nói lung tung. Nó đã nói người tên Dương Thanh kia không dễ trêu vào nhất định là có lý do. Tôi đề nghị nên điều tra rõ ràng rồi mới quyết định có ra tay với cậu ta hay không”.


 

“Chú hai à, theo lời chú nói, chẳng lẽ Dương Thanh thực sự có thân phận gì đó thì cái chết của con trai cháu cứ bỏ qua như vậy thôi sao?”

 

Một người trung niên nổi giận chất vấn.