Chiến Thần Ở Rể

Chiến Thần Ở Rể - Chương 668: 668: Dương Thanh Đau Lòng




Chương 670:

 

“Ào!”

 

Thấy A Bố di chuyển, xung quanh hoàn toàn sôi trào, ai cũng hò hét.

 

Vào giờ phút này, hai anh em Tống Hoa Nghĩa và Tống Hoa Nhã đều có vẻ căng thẳng, mặt Tống Hoa Nghĩa đẫm mồ hôi, còn Tống Hoa Nhã thì siết chặt tay, trong mắt tràn ngập sự lo lắng.

 

Đây là trận chiến quyết định số phận của họ, một khi Dương Thanh thua, họ sẽ phải đối mặt với cái chết.

 

“Không biết tự lượng sức mình!”

 

Dưới sàn đấu, lão già mặc sườn xám nam đang đứng với Vũ Văn Bân bỗng cười khẩy.

 

Vũ Văn Bân vội hỏi: “Ông Đường, ý ông là Dương Thanh sẽ thua à?”

 

Lão già mặc sườn xám nam thất vọng liếc Vũ Văn Bân rồi nói: “Nếu cậu ta thua ở nơi này, Vương tộc sẽ dùng cậu ta để thử thách cậu ư?”

 

Nghe thấy thế, Vũ Văn Bân mới hiểu ra, ý lão ta là Dương Thanh không thể thua được.

 

Nghĩ đến việc suýt chết trong tay Dương Thanh trước đó, Vũ Văn Bân không khỏi rùng mình.

 

“Mẹ nó, tên nhãi kia bị ngu à? Chết sững luôn rồi kìa”.

 

 

“Mau di chuyển đi, ông đây cược cho cậu một trăm triệu đấy!”

 

“Ha ha, tên nhãi đó thua là cái chắc, ván này cược đúng rồi”.

 



 

Xung quanh vô cùng hỗn loạn, thấy Dương Thanh vẫn đứng im, có người chửi mắng nhưng cũng có người phá lên cười.

 

Ánh mắt A Bố đằng đằng sát khí, Tống Hoa Vỹ đã dặn ông ta, nếu Dương Thanh không phục tùng thì giết.

 

Nếu Dương Thanh đã từ chối đi theo Tống Hoa Vỹ thì anh chỉ còn đường chết thôi.

 

“Chết đi!”

 

A Bố vọt tới trước mắt Dương Thanh rồi đấm vào đầu anh. Ông ta rất chắc chắn, một khi cú đấm này đánh trúng Dương Thanh, anh sẽ chết ngay tức khắc.

 

“Rầm!”

 

Đúng lúc mọi người nghĩ Dương Thanh sẽ bị đánh vỡ đầu, anh bỗng hời hợt vung tay lên.

 

Ngay sau đó, A Bố bay ra khỏi sàn đấu như quả bóng da, đập cái “rầm” vào lan can sắt ở rìa sàn đấu.

 

Ông ta hộc máu, cơ thể nặng nề rơi xuống đất, chết ngay tắp lự.

 

Sàn boxing rộng lớn bỗng yên ắng hẳn, ai cũng mở to mắt, nhìn Dương Thanh vẫn luôn đứng im với vẻ không dám tin.

 

Chỉ một cú đấm thôi đã giết chết cao thủ thuộc tám nhà quyền thế ở Yến Đô rồi!

 

Tống Hoa Vỹ trợn tròn mắt, trên mặt tràn ngập vẻ không dám tin.

 

Cao thủ mà hắn trả giá cao để mời về này đã giúp hắn thắng Tống Hoa Nghĩa và Tống Hoa Đông ba năm liền, chỉ cần thắng nốt năm nay, hắn sẽ trở thành người thừa kế đời thứ ba của nhà họ Tống.

 

Nhưng bây giờ A Bố đã chết, bị người đi với Tống Hoa Nghĩa giết.

 

Tức là Tống Hoa Nghĩa đã thắng ư?

 

Tống Hoa Đông đã chết, gần nửa sản nghiệp trong tay anh ta sẽ về tay Tống Hoa Nghĩa, giờ hắn thua, cũng phải giao gần nửa sản nghiệp cho Tống Hoa Nghĩa luôn.

 

Như vậy, số doanh nghiệp gia tộc mà Tống Hoa Nghĩa nắm giữ sẽ lập tức vượt xa hắn.

 

Nghĩ tới đây, hắn vô cùng hoảng hốt, không thể chấp nhận sự thật trước mắt mình: “Không! Không thể nào! Mình không thể để Tống Hoa Nghĩa đạt được số sản nghiệp đó!”

 

Ánh mắt hắn dần trở nên dữ tợn.


 

Tống Hoa Nghĩa cũng cười lớn.

 

Mắt hai anh em đều rơm rớm nước mắt, họ không được gia tộc coi trọng từ nhỏ, lần này chiến thắng rồi, rốt cuộc họ cũng không cần lo sẽ bị gia tộc vứt bỏ nữa.