Chiến Thần Ở Rể

Chiến Thần Ở Rể - Chương 665: 665: Sát Thủ Đánh Lén




Chương 667:

 

Tống Hoa Nghĩa nghiêm túc nói.

 

 

Ở những gia tộc quyền thế bậc nhất như nhà họ Tống, chỉ có người thắng chứ không có kẻ thất bại.

 

Vì hậu quả của kẻ thất bại sẽ rất thê thảm, rất có thể sẽ phải đối mặt với cái chết.

 

Dù sao hắn ta cũng là người đang cạnh tranh với Tống Hoa Vỹ, đã tích lũy được rất nhiều trong những năm qua, nếu hắn ta thua, chắc chắn Tống Hoa Vỹ sẽ đuổi giết tới cùng để ngăn ngừa tai họa sau này.

 

Đến khi đó, cả hắn ta lẫn Tống Hoa Nhã đều sẽ gặp nguy hiểm.

 

Thế nên giải đấu lần này là cơ hội cuối cùng của hắn ta, nếu thua, hắn ta sẽ phải đối mặt với cái chết bất cứ lúc nào.

 

“Tôi đã giết dòng chính của nhà họ Tống mà anh vẫn nhờ tôi giúp anh, không sợ nhà họ Tống tính sổ với anh à?”

 

Dương Thanh không đồng ý ngay, cười híp mắt, hỏi.

 

Tống Hoa Nghĩa vội đáp: “Chuyện này vốn do Tống Hoa Đông gieo gió gặt bão, không trách được ai. Nếu nhà họ Tống muốn truy cứu trách nhiệm của tôi thật, tôi chỉ có thể chấp nhận!”

 

Đây chính là nỗi bi ai của những người tham gia vào cuộc đấu đá trong gia tộc quyền thế, một khi đã dính vào rồi thì phải đi tới cuối cùng, trừ khi chết.

 

Hắn ta không còn đường quay lại nữa rồi.

 

“Nếu người của Tống Hoa Vỹ ra tay, tôi sẽ lên sàn đấu!”, rốt cuộc Dương Thanh cũng đồng ý.

 

Nghe thấy thế, Tống Hoa Nghĩa và Tống Hoa Nhã kích động phát khóc, cảm ơn liên hồi.

 

Dương Thanh không nói gì, tiếp tục quan sát trận chiến.

 

Cùng lúc đó, trong phòng riêng sang trọng ở tầng cao nhất của club Hoàng Kim.

 

Vũ Văn Bân đang nằm trên giường, bác sĩ đang kiểm tra toàn thân cho anh ta.

 

Sau khi bị Dương Thanh ném đi như rác rưởi rồi rơi xuống đất, anh ta cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình sắp nát tới nơi rồi.

 

“Yên tâm, cơ thể của cậu không sao đâu”.

 

Sau khi kiểm tra một lượt, bác sĩ nói.

 

Lúc này Vũ Văn Bân mới thở phào nhẹ nhõm.

 

Giờ người hống hách như anh ta cũng không dám có ý định giết Dương Thanh nữa, sự sợ hãi trong mắt anh ta vẫn chưa biến mất hẳn.

 

“Ông Đường, tôi thật sự không chịu nổi nữa, xin các người bỏ qua cho tôi đi!”

 

Vũ Văn Bân bỗng nói với vẻ cầu khẩn.

 

Người mà anh ta cầu khẩn chính là lão già mặc sườn xám nam vẫn luôn đi theo anh ta như vệ sĩ.

 

Lão già đó nhíu mày, nói với vẻ không vui: “Đừng quên, nếu không có tôi, giờ cậu đã trở thành cái xác từ lâu rồi!”

 

“Các người muốn đối phó với nó thì tự làm đi, tôi chỉ là kẻ trói gà không chặt, vốn không thắng nổi nó!”

 

Vũ Văn Bân sắp khóc đến nơi, vừa rồi anh ta suýt bị Dương Thanh giết nên giờ rất sợ.

 

“Bốp!”

 

Lão già mặc sườn xám nam tát Vũ Văn Bân một phát, tức giận nói: “Vô dụng!”

 

“Nếu không nể mặt mẹ cậu, tôi đã đập chết cậu lâu rồi!”

 

“Đối với cậu, Dương Thanh chỉ là một thử thách trên đường đời mà thôi, đối thủ như thế mới giúp cậu không ngừng mạnh lên được”.

 

“Đừng quên, trong người cậu có dòng máu của Vương tộc, nếu thua cả một đứa con rơi, cậu có tư cách gì để trở thành người đứng đầu nhà họ Tào trong tương lai chứ?”

 

Nghe thấy thế, Vũ Văn Bân sững sờ.

 

Ngay cả anh ta cũng không rõ tại sao lão già mặc sườn xám nam phải bảo vệ anh ta, thậm chí còn dạy anh ta võ thuật. Thì ra đối phương là người nhà họ Tào.

 

Đương nhiên anh ta cũng biết rõ, nhà họ Tào là gia tộc của mẹ anh ta.

 

Cũng là một trong bốn Vương tộc bị gạch tên khỏi danh sách Hoàng tộc từ nhiều năm trước.

 

“Ý ông là, tôi có hy vọng trở thành người đứng đầu nhà họ Tào trong tương lai hả?”

 

“Ông Đường, ông đừng lừa tôi nữa, tuy trong người tôi có dòng máu nhà họ Tào nhưng có tư cách gì để thừa kế chức chủ gia tộc họ Tào đâu?”, Vũ Văn Bân bỗng lắc đầu với vẻ không tin.

 

Lão già mặc sườn xám nam bình tĩnh nói: “Bây giờ nhà họ Tào đang trong tình thế nguy cấp, không còn huy hoàng như lúc là Hoàng tộc nữa rồi, thậm chí còn có nguy cơ bị loại khỏi bốn Vương tộc lớn”.