Chiến Thần Ở Rể

Chiến Thần Ở Rể - Chương 653: 653: Cứ Chờ Xem




Chương 655:

 

Không hổ là giải đấu quán quân hàng năm, hai người trên sàn đấu đều có thực lực rất mạnh, cho dù so với quân đội ở biên giới phía Bắc thì cũng là cao thủ có thể thống lĩnh một tiểu đội.

 

“Những người lên sàn đấu đều phải ký giấy sinh tử, trừ khi nhận thua, bằng không bị đánh chết cũng đáng đời!”

 

Tống Hoa Nghĩa chăm chú nhìn lên sàn đấu, lại nói với Dương Thanh.

 

“Vì hôm nay là giải đấu quán quân hàng năm, nên trừ các cao thủ đến từ khắp nơi trên thế giới ra, còn có rất nhiều thế lực hùng mạnh”.

 

“Do đó, tuyển thủ tham gia trận đấu đều muốn thể hiện bản thân để thu hút sự chú ý của các thế lực này”.

 

“Tương tự, các thế lực hàng đầu cũng muốn chọn ra một số cao thủ mạnh nhất để làm việc cho mình”.

 

“Đến phút chót, thậm chí giải đấu này sẽ biến thành trận chiến giữa các thế lực đỉnh cao, đôi khi hai thế lực còn sống mái với nhau vì một tay đấm”.

 

Trong lúc Tống Hoa Nghĩa giải thích cho Dương Thanh, thắng thua trên sàn đấu đã rõ ràng.

 

Người thua trở thành cái xác.

 

Bầu không khí lập tức sôi lên, ai cũng reo hò, vào giờ phút này, những người ăn mặc đẹp đẽ gọn gàng kia cứ như phát rồ, rú lên ầm ĩ.

 

Tận mắt nhìn thấy cảnh tượng này, Dương Thanh bỗng bi ai cho những cao thủ trên sàn đấu kia.

 

Tuy họ có thực lực siêu phàm nhưng giờ cũng chỉ là đồ chơi trong mắt người khác.

 

“Trong số những cao thủ tham gia giải đấu quán quân hàng năm, gần một nửa sẽ chết trên sàn đấu này!”

 

Tống Hoa Nghĩa nói tiếp, hình như trong giọng nói hắn ta còn có mấy phần bi ai cho những cao thủ dự thi kia.

 

Dương Thanh nhìn sang Tống Hoa Nghĩa, thấy ánh mắt hắn ta trong veo, không giống người giả vờ lương thiện.

 

“Tại sao anh lại muốn giành quán quân tối nay?”, Dương Thanh chợt hỏi.

 

Tống Hoa Nghĩa mỉm cười cay đắng: “Cậu cũng từng là người của gia tộc Vũ Văn, chắc chắn cũng biết trong tám nhà quyền thế ở Yến Đô vẫn tồn tại sự bất công”.

 

“Trước kia, bố tôi là người thừa kế nhà họ Tống, nếu ông ấy không chết vì gia tộc, chắc giờ đã là chủ gia tộc rồi”.

 

“Từ khi ông ấy chết, địa vị của tôi ở nhà họ Tống cũng ngày càng suy giảm, nhưng điều nực cười nhất chính là trong số những người cùng thế hệ, tôi đã cống hiến cho gia tộc nhiều nhất”.

 

Dương Thanh im lặng lắng nghe, không ngắt lời, cũng hơi đồng cảm.

 

“Đằng sau giải đấu quán quân tối nay còn có một vụ cá cược”.

 

“Hàng năm, ba phe phái lớn nắm giữ hơn nửa sản nghiệp của nhà họ Tống sẽ phân chia lại số tài sản đó qua giải đấu quán quân của club Hoàng Kim”.

 

“Các phe phái sẽ mời cao thủ về thi đấu, thứ hạng càng gần với vị trí quán quân thì càng nhận được nhiều tài sản”.

 

“Nếu lần này tôi thua tiếp, sản nghiệp mà tôi đang phụ trách sẽ thuộc về người khác, có lẽ sau này tôi sẽ không được sống yên ổn ở nhà họ Tống”.

 

Tống Hoa Nghĩa nói với vẻ bi thương, trong mắt còn có sự không cam lòng.

 

“Tôi đã thua rất nhiều năm rồi, bây giờ tài sản trong tay tôi không là gì so với dòng chính nhà họ Tống”.

 

“Nên dù tôi muốn mời cao thủ mạnh hơn thì cũng bất lực”.

 

“Hôm trước tôi tranh giành miếng đất ở ngoại ô phía Nam với cậu cũng vì thử thách của gia tộc, kết quả cậu lại đưa ra mức giá vượt xa khả năng chi trả của nhà họ Tống, vì đấu thầu thất bại, một phần quyền lợi của tôi trong gia tộc cũng bị tước đoạt theo”.

 

Nghe Tống Hoa Nghĩa nói thế, Dương Thanh bỗng thấy bi ai cho hắn ta, đồng thời cũng hơi kinh ngạc.

 

Nhà họ Tống là gia tộc thần bí nhất trong số tám nhà quyền thế ở Yến Đô, chưa bao giờ xung đột hay quá thân thiết với gia tộc khác.

 

Dương Thanh không ngờ nội bộ nhà họ Tống lại tranh đấu với nhau khốc liệt như vậy.

 

Xem ra bảy gia tộc khác vẫn có sự chênh lệch không nhỏ với nhà họ Tống.

 

Trong lúc hai người trò chuyện, lại có thêm một cao thủ dự thi chết trên sàn đấu.

 

“Anh!”

 

Đúng lúc này, một giọng nói vang lên phía sau hai người.

 

Ngay sau đó, một cô gái xinh đẹp có vóc dáng cao gầy bước tới, phía sau cô ta là một người đàn ông vạm vỡ.

 

“Nhã à, sao em lại tới đây?”

 

Thấy cô gái kia, Tống Hoa Nghĩa kinh ngạc hỏi.

 

Cô gái tên Nhã đó bình tĩnh nói: “Anh à, anh đừng quên, em cũng là một thành viên của nhà họ Tống”.

 

Cô ta nói rồi chỉ vào người đàn ông cường tráng sau lưng mình: “Đây là cao thủ mà em mời tới thi đấu, từng đạt danh hiệu quý quân trong giải đấu võ thuật, thực lực rất mạnh”.

 

 

Nghe thấy thế, Tống Hoa Nghĩa vui mừng nhìn về phía người đàn ông kia: “Cho hỏi anh tên gì?”

 

“Cậu Nghĩa cứ gọi tôi là Ada”, người đàn ông đáp.

 

“Ada, anh có chắc rằng sẽ giành được quán quân tối nay không?”, Tống Hoa Nghĩa vội hỏi.


 

“Ha ha, hay lắm!”

 

Tống Hoa Nghĩa kích động cười lớn.