Chiến Thần Ở Rể

Chiến Thần Ở Rể - Chương 651: 651: Xin Lỗi Cậu Thanh Ngay!




Chương 653:

 

Sau khi đi dạo hết mấy tầng, rốt cuộc Tống Hoa Nghĩa cũng dẫn Dương Thanh đến gặp người kia.

 

Điều khiến Dương Thanh bất ngờ chính là lần này thang máy không tiếp tục đi lên mà xuống thẳng tầng thấp nhất.

 

“Tống Hoa Nghĩa, cậu cũng kiêu thật đấy, để chúng tôi chờ lâu quá nhỉ!”

 

Họ vừa ra khỏi thang máy, một giọng nói lạnh lùng bỗng vang lên.

 

Nghe thấy giọng nói này, Dương Thanh lập tức nhíu mày, vì anh biết ai đang lên tiếng.

 

“Dương Thanh!”

 

Thấy Dương Thanh đi sau Tống Hoa Nghĩa, con ngươi đối phương lập tức co lại, có vẻ kinh hãi.

 

“Vũ Văn Bân, mày trốn kỹ nhỉ!”

 

Sát khí lóe lên trong mắt Dương Thanh.

 

Anh không ngờ hôm nay lại gặp được Vũ Văn Bân ở nơi này.

 

Từ khi Vũ Văn Bân được người khác cứu lần trước, anh vẫn luôn tìm kiếm tung tích của anh ta, nhưng lâu như thế mà vẫn không có manh mối.

 

Lúc này, sau lưng Vũ Văn Bân còn có một người quen khác, chính là lão già đã cứu anh ta hôm đó.

 

Rõ ràng Vũ Văn Bân và lão già kia cũng không ngờ Dương Thanh sẽ xuất hiện ở đây. Ngay khi thấy Dương Thanh, trong mắt lão già mặc sườn xám nam tràn ngập vẻ nghiêm nghị.

 

“Cậu Bân, cậu cũng quen cậu Thanh à?”, Tống Hoa Nghĩa kinh ngạc hỏi.

 

“Đâu chỉ quen chứ!”

 

Vũ Văn Bân hơi híp mắt, trong mắt lóe lên sát khí dữ dội.

 

Tuy Dương Thanh cũng muốn giết Vũ Văn Bân nhưng rõ ràng đây không phải nơi để ra tay.

 

Vì anh đã cảm nhận được sự tồn tại của mấy người cũng mạnh ngang ngửa lão già mặc sườn xám nam này.

 

Nếu đã biết Vũ Văn Bân đang ở đây, anh có rất nhiều cơ hội để ép hỏi Vũ Văn Bân về bí mật liên quan tới mẹ.

 

“Nếu đã quen rồi thì tôi không giới thiệu nữa nhé”.

 

Tống Hoa Nghĩa cười nói.

 

Tiếp đến, hắn ta nói với Dương Thanh: “Cậu Thanh, đây là nơi thú vị nhất club Hoàng Kim, tôi tin chắc cậu sẽ rất thích nơi này”.

 

Dương Thanh không nói gì, anh đang tức giận vì bị Tống Hoa Nghĩa tính kế.

 

Anh không tin Tống Hoa Nghĩa thực sự không biết thân phận của anh, nếu hắn ta biết điều đó thì cũng phải nắm rõ quan hệ giữa anh và Vũ Văn Bân rồi.

 

Nhưng Tống Hoa Nghĩa vẫn dẫn anh tới đây, rõ ràng muốn xem anh và Vũ Văn Bân đánh nhau.

 

“Dương Thanh, mày biết nơi này là đâu không? Mày dám tới đây, không sợ chết ở đây luôn à?”, Vũ Văn Bân híp mắt, nói bằng giọng điệu đe dọa.

 

Dương Thanh cười lạnh: “Nếu tao muốn đi, ai có thể ngăn tao chứ?”

 

“Đúng là vẫn ngông cuồng như trước, tao thừa nhận mày rất mạnh, nhưng hình như ở club Hoàng Kim cũng có không ít cao thủ như mày đâu”, Vũ Văn Bân nói.

 

“Thế à?”, Dương Thanh cười lạnh.

 

Kẻ thù gặp nhau, hết sức tức giận.

 

Nhưng Dương Thanh đã che giấu sát khí của mình rất kỹ, còn Vũ Văn Bân thì không bình tĩnh được đến vậy. Khi thấy Dương Thanh, anh ta chỉ muốn ra tay luôn.

 

“Vũ Văn Bân, cậu coi tôi như không khí đấy à?”

 

Tống Hoa Nghĩa bỗng bước lên trước, không còn khách khí với Vũ Văn Bân mà lạnh lùng hỏi.

 

“Tống Hoa Nghĩa, đây là ân oán giữa tôi và Dương Thanh, tôi khuyên cậu đừng nên nhúng tay làm gì, bằng không đến lúc rước họa vào thân, liên lụy nhà họ Tống thì lợi bất cập hại đấy”.

 

Vũ Văn Bân cười híp mắt, hình như không hề lo ngại gì.

 

Tống Hoa Nghĩa hơi nheo mắt: “Cậu đang đe dọa tôi ư?”

 

“Đe dọa á?”

 

Vũ Văn Bân cười ha hả: “Nếu cậu nghĩ thế thì chính là đe dọa!”

 

“Hay! Hay lắm!”

 

Chẳng những Tống Hoa Nghĩa không giận mà còn mỉm cười: “Vũ Văn Bân, tôi tốt bụng giới thiệu Dương Thanh cho cậu, không ngờ cậu lại đối xử với bạn tôi như thế, nếu đã vậy, tình bạn giữa chúng ta cũng nên chấm dứt thôi”.

 

“Tống Hoa Nghĩa, cậu là cái thá gì? Cậu có tư cách làm bạn với tôi chắc?”

 

Vũ Văn Bân cười lạnh: “Nếu cậu muốn che chở thằng nhãi đó thì cứ chờ chết chung với nó đi!”


 

Vũ Văn Bân khinh thường nhìn Tống Hoa Nghĩa rồi lập tức quay sang Dương Thanh: “Dương Thanh, mày có gì muốn nhắn nhủ thì nên trăng trối sớm đi! Bằng không, sau tối nay, mày sẽ hết cơ hội đấy!”

 

Anh ta nói rồi quay người rời đi.