Chiến Thần Ở Rể

Chiến Thần Ở Rể - Chương 649: 649: Cần Cậu Giúp




Chương 651:

 

Bảy giờ tối, Tần Thanh Tâm mới mệt mỏi về tới nhà.

 

Thấy vợ cực khổ như vậy, Dương Thanh rất đau lòng.

 

“Hay là bàn giao công việc cho người khác, chúng ta về hưu dưỡng lão, anh đưa em đi du lịch thế giới?”

 

Dương Thanh xoa huyệt Thái Dương cho Tần Thanh Tâm, dịu dàng nói.

 

Tần Thanh Tâm trợn mắt nhìn anh, tức giận nói: “Còn chưa tới ba mươi tuổi anh đã muốn về hưu rồi sao?”

 

“Không phải chúng ta đã độc lập tài chính rồi à? Sao còn phải khổ cực như vậy?”, Dương Thanh cười nói.

 

“Không được đâu. Nếu nghỉ hưu sớm như vậy, sau này về già chúng ta sống kiểu gì?”, Tần ThanhTâm hỏi.

 

“Anh đi nhảy quảng trường với em”, Dương Thanh cười đáp.

 

Tần Thanh Tâm ghét bỏ nói: “Em không thèm nhảy quảng trường với anh đâu!”

 

Hai người nói chuyện phiếm một hồi. Tần Thanh Tâm chợt nói: “Đúng là có quan hệ cái gì cũng dễ dàng! Bây giờ em đã hợp tác với cả nhà họ Hoàng và nhà họ Tôn rồi”.

 

“Nếu anh không ngại, em còn có thể hợp tác với nhà họ Diệp và gia tộc Vũ Văn. Đến khi tập đoàn Tam Hòa gia nhập thị trường Yến Đô là có thể lập tức hợp tác với bốn gia tộc đứng đầu Yến Đô này”.

 

“Em tin chẳng mấy chốc, tập đoàn Tam Hòa cũng có thể đuổi kịp tập đoàn Nhạn Thanh vươn lên đứng đầu Yến Đô”.

 

Tần Thanh Tâm càng nói càng hưng phấn.

 

Dương Thanh cảm thấy hơi bất đắc dĩ. Kỳ thực anh không muốn thấy cô vất vả như vậy. Bây giờ anh đã có đủ nhiều, chỉ muốn hưởng thụ cuộc sống hạnh phúc với cô.

 

Nhưng rõ ràng Tần Thanh Tâm đang tràn đầy hi vọng về công việc, anh không đành lòng dập tắt lòng nhiệt huyết của cô.

 

“Đương nhiên anh sẽ không để ý. Bọn họ có thể hợp tác với tập đoàn Tam Hòa là phúc của bọn họ”, Dương Thanh nói.

 

Tần Thanh Tâm trợn mắt nhìn anh. Đối với cô, tập đoàn Tam Hòa chỉ là một doanh nghiệp nhỏ, được hợp tác với các gia tộc đứng đầu Yến Đô đã là lời to.

 

Cô không biết nếu thân phận thực sự của Dương Thanh lộ ra ánh sáng, sẽ không chỉ có tám gia tộc đứng đầu Yến Đô, thậm chí cả gia tộc hàng đầu thế giới cũng sẽ chủ động đề nghị hợp tác với Dương Thanh.

 

Hai người đang nhàn hạ nghỉ ngơi, chuông điện thoại của Dương Thanh chợt reo lên.

 

Trông thấy số gọi tới, anh khẽ nhíu mày.

 

“Chồng à, điện thoại từ ai thế? Sao anh không nghe?”

 

Thấy Dương Thanh không nghe, Tần Thanh Tâm ngờ vực hỏi.

 

“Là Tống Hoa Nghĩa”.

 

Dương Thanh trả lời rồi mới bấm nghe.

 

Giọng nói quen thuộc lập tức vang lên trong ống nghe: “Cậu Thanh, mau ra đây đi, tôi đang ở trước nhà cậu, để tôi dẫn cậu đến chỗ này vui lắm”.

 

Nghe thấy thế, Dương Thanh nhíu mày.

 

Anh cũng không nói địa chỉ của mình cho Tống Hoa Nghĩa, nhưng đối phương vẫn biết anh đang ở đâu, rõ ràng đã điều tra anh rồi.

 

“Tối nay tôi có việc, không đi đâu”, Dương Thanh lạnh nhạt nói.

 

“Cậu Thanh, cậu làm thế là không nghĩa khí chút nào! Tôi đã tới tận cửa nhà cậu rồi, còn đang định giới thiệu mấy người bạn cho cậu nhân dịp này nữa”, Tống Hoa Nghĩa cười nói.

 

Dương Thanh thoáng do dự rồi đáp: “Được, bây giờ tôi ra đây!”

 

Anh cũng muốn xem xem rốt cuộc đối phương định giở trò gì.

 

“Ừ, tôi chờ cậu ở ngoài nhé!”, Tống Hoa Nghĩa nói rồi cúp máy.

 

“Chồng, anh lại chuẩn bị ra ngoài à?”

 

Tần Thanh Tâm ở ngay bên cạnh Dương Thanh nên cũng nghe thấy hết nội dung cuộc gọi.

 

Dương Thanh gật nhẹ đầu: “Em ở nhà một mình không sao chứ?”

 

“Em không sao, anh mau đi đi! Để em gọi video cho Tiêu Tiêu”, Tần Thanh Tâm mỉm cười.

 

Dương Thanh vừa ra khỏi nhà đã trông thấy một chiếc Pagani Automobili màu đen, Tống Hoa Nghĩa đang tựa vào xe, hút thuốc.

 

Thấy Dương Thanh xuất hiện, hắn ta vội bước lên trước, cười nói: “Cậu Thanh, tôi tới thẳng nhà cậu để tìm cậu thế này, cậu sẽ không để bụng chứ?”

 

Dương Thanh lạnh nhạt nhìn Tống Hoa Nghĩa rồi nói: “Tôi không thích người khác điều tra tôi”.

 

Nghe thấy thế, Tống Hoa Nghĩa hơi sững sờ, vội giải thích: “Cậu Thanh đừng hiểu lầm, căn biệt thự mà cậu đang ở thuộc sự quản lý của nhà họ Tống, vì giá cao quá, mãi vẫn không bán được, nên cậu vừa mua, tôi đã biết là cậu luôn”.

 

Dương Thanh gật nhẹ đầu, không xoắn xuýt về chuyện này nữa, theo Tống Hoa Nghĩa lên xe: “Anh định đi đâu?”


 

Hai mươi phút sau, xe chậm rãi dừng trước cửa một club.

 

“Club Hoàng Kim!”