Chương 608: Bà ta đâu rồi?
Nghe thấy Tiền Bưu nói muốn giết mình, Châu Ngọc Thúy thực sự hoảng hồn.
“Dương Thanh, con không thể để ông ta giết mẹ được. Dù thế nào mẹ cũng mà mẹ nuôi của Thanh Tâm, mẹ ruột của Tần Y, vợ của Tần Đại Dũng, bà ngoại của Tiêu Tiêu”.
“Thanh Tâm và Tần Y rất lương thiện, con cũng biết mà. Nếu để hai đứa nó biết mẹ bị người của con giết chết, chắc chắn sẽ không tha thứ cho con”.
“Hơn nữa, dù mẹ không sinh ra Tần Thanh Tâm nhưng cũng là mẹ nuôi của con bé”.
“Dương Thanh, con đừng xúc động! Giết người là phạm pháp, con vẫn nên đưa mẹ về nhà giam đi. Mẹ nhất định sẽ cải tạo thật tốt, tranh thủ cơ hội được giảm án, sớm ngày trở về đoàn tụ với các con”.
Trong mắt Châu Ngọc Thúy tràn đầy sợ hãi, nói năng lộn xộn.
“Bà câm miệng lại cho tôi!”
Dương Thanh nổi giận gầm lên: “Bà còn muốn tranh thủ cơ hội giảm án? Còn muốn đoàn tụ với chúng tôi? Bà đang nằm mơ sao?”
“Bà vốn đã mang tội lớn, giờ còn dám bắt cóc Tần Y, tội càng chồng chất”.
“Dù tôi không giết bà, bà cũng không thoát khỏi tội chết đâu!” Đọc tiếp tại truyện T am l inh nhé.
“Bà nói không sai, dù sao bà cũng là mẹ ruột của Tần Y, mẹ nuôi của Thanh Tâm. Nếu tôi giết bà, bọn họ sẽ rất đau lòng. Cho nên tôi sẽ không giết bà!”
“Nhưng lần này, hình phạt pháp luật dành cho bà chỉ có thể là tội chết!”
Dương Thanh hùng hồn nói.
Cả người Châu Ngọc Thúy đều trở nên ngây dại. Trước đó bà ta phạm tội giết người không thành, vốn đã bị phán tù chung thân.
Lần này bà ta lại bắt cóc Tần Y, vẫn phạm phải tội lớn.
Tù chung thân cộng thêm một tội lớn, sợ rằng sẽ lập tức bị phán tử hình.
Châu Ngọc Thúy hoảng loạn tột độ.
Vừa rồi Dương Thanh định ra tay giết chết mụ đàn bà ác độc này, thế nhưng anh lại nghĩ đến rất nhiều người.
Nghĩ đến Tần Thanh Tâm, nghĩ đến Tần Y, nghĩ đến Tần Đại Dũng, cũng nghĩ đến Tiêu Tiêu.
Hôm nay trước khi tạm biệt, Tiêu Tiêu còn khóc nói nhớ bà ngoại, sao Dương Thanh có thể nhẫn tâm khiến những con người tốt bụng này đau lòng?
Vậy nên anh từ bỏ ý định lấy mạng Châu Ngọc Thúy.
Bởi vì dù anh không ra tay, pháp luật cũng sẽ trừng trị bà ta, hình phạt tử hình đang chờ sẵn.
Tiền Bưu đứng cạnh cũng giật mình hiểu ra.
Đúng lúc này, tiếng còi xe cảnh sát vang lên trong vùng đất hoang vu này.
Thoáng chốc, mấy anh cảnh sát vác theo súng đạn xông thẳng lên tầng cao nhất. Khi trông thấy thi thể xếp đầy đất, bọn họ đều vô cùng kinh ngạc.
“Giơ tay lên!”
Ngay sau đó, tất cả họng súng đều chĩa thẳng vào người Dương Thanh và Mã Siêu.
Trong lúc này, nhìn kiểu gì cũng thấy Dương Thanh và Tiền Bưu là người xấu, Châu Ngọc Thúy đang ngã ngồi trên mặt đất mới là người bị hại.
“Mau bỏ súng xuống cho tôi!”
Cảnh sát dẫn đầu trông thấy Dương Thanh, suýt bị dọa tè ra quần, lập tức hô lên.
Những người khác chưa từng gặp anh nhưng hắn ta đã từng tận mắt nhìn thấy sếp của sếp hắn ta phải cúi người trước mặt Dương Thanh.
Có thể đoán được thân phận của anh khủng bố cỡ nào.
Nghe thấy hắn ta ra lệnh, những người còn lại mới bỏ súng xuống.
“Cậu Thanh!”
Cảnh sát dẫn đầu bước tới, đứng thẳng lưng nghiêm trang cúi chào.
Dương Thanh cũng chào đáp lễ rồi mới ra lệnh: “Có lẽ những người chết này đều là sát thủ nổi danh thế giới. Chắn hẳn các người sẽ dễ dàng tra ra được”.
Nghe vậy, cảnh sát dẫn đầu vô cùng kinh hãi.
Sát thủ nổi danh thế giới đều có thực lực cực mạnh, vậy mà ở đây lại có tám tên ngã xuống.
“Người đàn bà này vốn là phạm nhân tù chung thân vượt ngục chạy ra ngoài, còn tham gia vào vụ bắt cóc”.
Dương Thanh lạnh lùng nhìn Châu Ngọc Thúy.
“Đây là video từ camera giám sát, có lẽ chứng cứ này sẽ giúp ích cho các người”.
Tiền Bưu đưa cho cảnh sát dẫn đầu một chiếc USB.
“Cảm ơn cậu Thanh đã phối hợp. Cậu cứ yên tâm, chúng tôi nhất quyết không bỏ qua bất kỳ ai liên quan đến vụ án lần này”.
Cảnh sát dẫn đầu lập tức nói.
Dương Thanh khẽ gật đầu rồi quay người đi thẳng.
Châu Ngọc Thúy vừa mới ý thức được mình sắp bị tuyên án tử hình đã sợ ngây người, toàn thân xụi lơ ngồi trên mặt đất, để hai anh cảnh sát tùy ý dẫn đi.
Một tiếng sau, trong phòng bệnh VIP của bệnh viện Nhân Dân Giang Hải.
Tần Đại Dũng giống như một cái xác ướp, toàn thân đều quấn băng gạc màu trắng.
Chỉ là bị thương ngoài da quá nhiều nên mới quấn băng gạc kín người.
Có lẽ chẳng mấy chốc là có thể ra viện.
“Anh rể, bà ta đâu rồi?”
Tần Y đỏ bừng mắt nhìn Dương Thanh, nghiến răng nghiến lợi hỏi.