Chiến Thần Ở Rể

Chiến Thần Ở Rể - Chương 1941: 1941: Chương 1951




Chương 1946:

 

Nhưng bất kể thế nào, chỉ cần có thể giúp một cao thủ võ thuật trở nên mạnh mẽ thì sức mạnh đó vẫn thuộc về thực lực của người này.

 

Ngay cả chính ông ta cũng chưa từng nghe nói tới một người trẻ tuổi như vậy có thể đạt tới Siêu Phàm Cảnh.

 

“Rốt cuộc cậu là ai?”

 

Giờ khắc này, ông ta không muốn tiếp tục tấn công Dương Thanh nữa mà chỉ nghiêm sắc mặt hỏi anh.

 

Ông ta không tin một thiên tài võ thuật cỡ này lại là một cao thủ trong thế gian.

 

Người như thế nhất định phải có lai lịch cực lớn.

 

Ban đầu ông ta còn cho rằng, khi ông ta muốn ra tay đánh chết Dương Thanh, vị cao thủ thần bí kia xuất hiện là vì bất mãn chuyện ông ta bước vào thế gian.

 

Nhưng giờ xem ra, việc này có lẽ không đơn giản như vậy, sự xuất hiện của vị cao thủ thần bí kia có lẽ là vì Dương Thanh.

 

Mới đầu, vị đó xuất hiện để ngăn cản mình giết Dương Thanh, nhưng hiện tại vì sao lại không nhúng tay vào nữa?

 

Là bởi vì, trước đó, thực lực của Dương Thanh chưa đủ mạnh. Nhưng lúc này, Dương Thanh đã có thực lực ngang với cảnh giới Siêu Phàm Cảnh sơ kỳ rồi.

 

Đấu với ông ta, chí ít cũng không dễ dàng bị giết chết nữa.

 

“Tôi là ai có gì quan trọng sao?”

 

Sắc mặt Dương Thanh tràn ngập ý muốn giết người: “Tôi chỉ muốn lấy mạng Lưu lão quái! Nếu không phải tại ông ta, ông Chiến đã không phải chết!”

 

Gã đàn ông trung niên cho rằng, Dương Thanh sẽ không nói cho ông ta biết thân phận chân thật của mình.

 

Nhưng ông ta không biết, ngay chính bản thân Dương Thanh cũng không rõ thân phận của mình ra sao.

 

Anh vốn cho răng gia tộc Vũ Văn ở Yến Đô là nhà của mình, Vũ Văn Cao Dương – người đứng đầu gia tộc đó chính là bố mình.

 

Nhưng sau này, anh mới biết, Vũ Văn Cao Dương không phải bố đẻ của anh, năm ấy mẹ anh kết hôn với Vũ Văn Cao Dương thì đã mang thai anh rồi.

 

“Hừ!”

 

Gã đàn ông trung niên kia hừ lạnh một tiếng: “Đồ không biết lượng sức mình!”

 

Vừa dứt lời, hơi thở võ thuật trên người ông ta đột nhiên mạnh thêm, ông ta ngạo nghẽ nhìn Dương Thanh, nói: “Ranh con, tuổi còn trẻ đã có thực lực võ thuật cỡ này đúng là không dễ”.

 

“Nhưng muốn cướp Lưu lão quái trong tay tôi thì tuyệt đối không có khả năng!”

 

Dương Thanh chẳng buồn dài dòng thêm nữa, chân anh thoáng di động, một lần nữa lao về phía ông ta, như muốn nhất quyết giết bằng được Lưu lão quái.

 

“Uỳnh uỳnh uỳnh!”

 

Hai người điên cuồng so chiêu, uy lực võ thuật của họ gần như đã bao trùm cả Yến Đô.

 

Bọn họ còn cho rằng, dù không chết nhưng Dương Thanh cũng sẽ bị người đàn ông trung niên kia đánh trọng thương, nhưng thật bất ngờ, Dương Thanh không chỉ không bị thương, trái lại càng đánh càng mạnh.

 

“Chuyện này rốt cuộc là sao? Chẳng phải Dương Thanh đã dốc kiệt sức rồi cơ mà? Vì sao còn có thể phát huy thực lực mạnh cỡ đó?”