Chiến Thần Ở Rể

Chiến Thần Ở Rể - Chương 1886: 1886: Chương 1896




Chương 1891:

 

“Giờ ông ta định dùng chuyện liên minh để trả ân tình đó à?”

 

Giọng lão ta vô cùng giận dữ.

 

Nếu không kiêng dè người của trăm năm trước, lão ta đã đích thân đến Yến Đô từ lâu rồi. Với thực lực võ thuật của lão ta, nếu có thể tham gia cuộc đấu võ giành ngôi Vương của Yến Đô, khắp Chiêu Châu có mấy ai là đối thủ của lão ta chứ?

 

Nắm giữ Đế Thôn chỉ là chuyện vặt.

 

Nhưng bây giờ, một thiếu niên nghèo từng được lão ta giúp đỡ năm đó lại không hề nể mặt lão ta.

 

Theo Long Hoàng thấy, cho dù Hiệp hội Võ thuật phát triển tốt, nắm giữ thực lực mạnh hơn nữa thì cũng là nhờ có lão ta.

 

Có thể nói, lão ta đã cứu mạng Hoa Anh Kiệt, tức là mọi thứ của Hoa Anh Kiệt cũng thuộc về lão ta hết.

 

Năm đó, lão ta giúp Hoa Anh Kiệt cũng vì coi trọng tài năng võ thuật của Hoa Anh Kiệt, hy vọng một ngày nào đó, khi Hoa Anh Kiệt có thực lực rồi thì sẽ trở thành một phần tử của Hoàng tộc họ Long.

 

Nhưng sự phát triển của Hoa Anh Kiệt đã vượt khỏi tưởng tượng của lão ta, giờ Hiệp hội Võ thuật không thua kém gì Hoàng tộc họ Long rồi.

 

“Bố, bây giờ con nên làm gì đây?”

 

Long Khoa hỏi với vẻ căng thẳng, sợ Long Hoàng trách tội mình.

 

“Con không cần đi tìm Hoa Anh Kiệt nữa, bố sẽ đích thân liên lạc với ông ta, con cứ chuẩn bị kỹ càng, cuộc đấu võ giành ngôi Vương của Yến Đô vào ba ngày sau có liên quan tới việc Đế Thôn nhập thế, cũng là cơ hội để các thế lực so tài một phen”.

 

“Cho dù thế nào, kể cả không giành được quán quân, cao thủ đỉnh cao của Hoàng tộc họ Long cũng không thể thua ba Hoàng tộc khác được”.

 

Long Hoàng trầm giọng nói.

 

“Vâng, thưa bố!”

 

Long Khoa vội đáp.

 

Đúng như Long Hoàng nói, bình thường bốn Hoàng tộc lớn của Chiêu Châu gần như không qua lại gì với nhau, chứ đừng nói gì tới việc so tài.

 

Cuộc đấu võ giành ngôi Vương của Yến Đô lần này chính là cơ hội để bốn Hoàng tộc lớn va chạm trực diện với nhau.

 

Long Hoàng kết thúc cùng Long Khoa trò chuyện về sau, đối bên người quản gia phân phó nói: “Liên hệ Hoa Anh Kiệt!”

 

“Vâng!”

 

Quản gia vội bấm số Hoa Anh Kiệt.

 

Hoa Anh Kiệt nghe máy rất nhanh.

 

“Hội trưởng Hoa, lâu rồi không gặp!”

 

Long Hoàng nghiêm nghị nói.

 

“Ông là… Long Hoàng à?”

 

Hoa Anh Kiệt hỏi.

 

“Ha ha, nhiều năm không gặp, không ngờ hội trưởng Hoa vẫn nhớ tôi”.

 

Long Hoàng cười lớn, không hề có vẻ tức giận.

 

Hoa Anh Kiệt cũng mỉm cười: “Không ngờ là Long Hoàng thật, chia tay hơn bốn mươi năm, không ngờ chúng ta vẫn có cơ hội trò chuyện đấy”.

 

Long Hoàng cười ha hả: “Hội trưởng Hoa, trong cuộc đấu võ giành ngôi Vương của Yến Đô vào ba ngày sau, ông nắm chắc mấy phần thế?”

 

Hoa Anh Kiệt không hề che giấu sự kiêu ngạo của mình, nói luôn: “Mười phần!”

 

“Với cảnh giới võ thuật của tôi bây giờ, khắp Chiêu Châu, có ai xứng làm đối thủ của tôi chứ?”

 

“Chỉ là Yến Đô mà thôi, ai có thể ngăn tôi nắm giữ Đế Thôn đây?”

 

“Ba ngày sau, thần cản giết thần. Phật cả giết phật!”

 

Tuy đang gọi điện thoại nhưng Long Hoàng vẫn cảm nhận được sát khí.

 

Lão ta lập tức nhíu mày, giọng điệu của Hoa Anh Kiệt nghe rất ngông cuồng cũng thể hiện rõ sự tự tin của Hoa Anh Kiệt.

 

Nhưng lão ta vẫn hiểu Hoa Anh Kiệt muốn nói gì.

 

Rõ ràng lão ta đang nói cho Long Hoàng cũng không thể thay đổi việc lão ta thừa kế Dế Thôn, trên khắp Chiếu Châu, không ai có thể ngăn cản lão ta cả.

 

“Hội trưởng Hoa đúng là tự tin thật đấy!”


 

“Ồ”

 

Hoa Anh Kiệt giả vờ không biết: “Tôi chỉ nhớ Long Hoàng đã giúp tôi mà thôi, còn về việc Long Hoàng từng nói gì thì thôi quên mất rồi”.