Chiến Thần Ở Rể

Chiến Thần Ở Rể - Chương 1874: 1874: Chương 1883




Chương 1879:

 

“Chỉ có tên vô dụng như cậu mới không làm gì được cậu ta, đến cả một đòn của cậu ta cũng tiếp không nổi”.

 

Dương Thanh mạnh đến trình độ nào Kim Cương rất rõ ràng, tổng chi hội trưởng Hồng càng huênh hoang, ông ta càng hả hê.

 

Kim Cương biết tổng chi hội trưởng Hồng sẽ nhận lấy hậu quả cho sự ngông cuồng đấy nhanh thôi.

 

“Tổng chi hội trưởng Hồng, tôi khuyên ông đừng làm con ếch ngồi đáy giếng nữa, nếu không chết như thế nào cũng không biết đâu”.

 

Kim Cương nhếch mép nói, nhìn như khuyên nhủ nhưng thật ra là đang khích tướng.

 

Quả nhiên tổng chi hội trưởng Hồng nổi nóng: “Kim Cương, cậu câm miệng lại cho tôi! Còn dám nói nữa có tin tôi bẻ cổ cậu không?”

 

“Xem ra tôi phải nói cho hội trưởng biết tổng chi hội trưởng Hồng vẫn muốn giết tôi rồi”.

 

Kim Cương tủm tỉm nói, “nghiêm túc” dấy di động ra mở chế độ ghi âm: “Tổng chi hội trưởng Hồng, ông mới nói muốn bẻ cổ tôi đúng không? Có dám lặp lại lần nữa không?”

 

“Cậu… Tôi, cậu…”

 

Tổng chi hội trưởng Hồng giận đến mức run cả người, không thốt ra được câu nào.

 

Kim Cương đang cầm di động ghi âm, nếu lời của ông ta bị truyền đến tai hội trưởng thì cái chết sẽ không còn xa nữa.

 

Ngay lúc này, một chiếc xe Phaeton đen tuyền từ từ đỗ trước tập đoàn Nhạn Thanh, một người trẻ tuổi đi xuống.

 

“Tổng chi hội trưởng Kim!”

 

Người vừa đến chính là Dương Thanh. Vừa thấy Kim Cương thì anh đã nhíu mày.

 

Bởi vì anh nhìn thấy bên cạnh ông ta còn có một cao thủ Thần Cảnh.

 

“Cậu Thanh lâu rồi không gặp!”

 

Kim Cương nở một nụ cười đầy gượng gạo với Dương Thanh.

 

Hiện giờ ông ta hoàn toàn không phải đối thủ của Dương Thanh, nghĩ đến chuyện sắp làm ông ra rất sợ sẽ bị liên lụy.

 

“Cậu chính là Dương Thanh?”

 

Tổng chi hội trưởng Hồng tiến lên bày ra bộ dạng ngông nghênh trịch thượng mà nói với anh: “Nhóc con, tôi là tổng chi hội trưởng Hồng, đứng hàng thứ hai trong hiệp hội võ thuật, hôm nay đến tìm cậu là cho cậu cơ hội gia nhập Hiệp hội võ thuật”.

 

Thấy Thành Cửu Châu này của cậu xây dựng đẹp thật, đóng gáp cho Hiệp hội võ thuật xem như là lời cám ơn đến hội trưởng đi”.

 

Phải rồi, đâng cả tập đoàn Nhan Thanh cho hiệp hội nữa, yên tâm sau này hiệp hội sẽ không bạc đải cậu đâu, tôi sẽ đích thân dạy cậu tu luyện.

 

Thái độ của tổng chi hội trưởng Hồng cực kỳ ngạo mạn, làm như Dương Thanh được gia nhập Hiệp hội Võ thuật là một chuyện rất đáng tự hào vậy.

 

Quá đáng hơn là ông ta còn tuyên bố muốn Dương Thanh giao nộp cả Thành Cửu Châu và tập đoàn Nhạn Thanh cho Hiệp hội Võ thuật.

 

Quanh thân Dương Thanh tỏa ra sát khí.

 

“Ông bắt tôi dâng Thành Cửu Châu và tập đoàn Nhạn Thanh cho Hiệp hội Võ thuật? Còn muốn dạy tôi tu luyện?”

 

Dương Thanh lạnh lùng chất vấn.

 

“Hử?”

 

Tổng chi hội trưởng Hồng nhíu mày, thấy ngữ điệu của anh rất khó nghe thì đanh giọng nói: “Thằng nhóc kia, chắc cậu không biết thế lực của Hiệp hội Võ thuật lớn đến đâu”.

 

“Tiền tài chỉ là vật ngoài thân mà thôi, cậu tuyệt đối đừng vì những thứ phù phiếm đó mà từ chối lời mời của Hiệp hội Võ thuật”.

 

Nhìn dáng vẻ muốn tốt cho Dương Thanh của tổng chi hội trưởng Hồng, Kim Cương hả hê mỉm cười.