Chiến Thần Ở Rể

Chiến Thần Ở Rể - Chương 1870: 1870: Chương 1878




Chương 1875:

 

“Nếu dám cản trở cuộc đấu võ này diễn ra thì dù là ai cũng sẽ bị phản đối dữ dội”.

 

Dương Thanh gật đầu: “Đúng vậy nếu tôi không đaons sai thì vó lẽ đối phương phát thư mời cho cao thủ nơi khác trước rồi mới phát cho Yên Đỗ”.

 

“Họ làm vậy để phòng ngừa chúng ta chuản bị trước và ngăn cản cuộc tranh tài này diễn ra.

 

Mã Siêu ngộ ra ngay, gật đầu trả lời, Anh Thanh, anh đoán hay thật, đúng là cao thủ những nơi khác nhận được thư mời trước.

 

“Nếu không thể ngăn cản chuyện này xảy ra thì chỉ có thể đối mặt với nó thôi”.

 

Nét mặt Dương Thanh rất nghiêm túc, trầm giọng nói. Có thể kiểm soát Đế Thông hay không thì tôi không biết, nhưng dù thế nào cuộc đấu võ tranh đoạt ngôi Vương của Yến Đô chúng ta phải giành chiến thắng!”

 

“Vâng anh Thanh!”

 

Mã Siêu vội vàng đáp.

 

Anh ta biết đây là mệnh lệnh Dương Thanh giành cho mình.

 

Cuộc chiến xưng Vương của Yến Đô không chỉ là cuộc chiến của Yến Đô mà còn là cuộc chiến tranh giành Đế Thôn, cả hai đều có ý nghĩa sâu xa đối với toàn bộ Chiếu Châu.

 

Cùng lúc đó, tại sân bay quốc tế Yến Đô, một chuyến bay quốc tế đang từ từ hạ cánh.

 

Một ông cụ mặc sườn xám nam đi xuống máy bay trong sự hộ tống của đoàn người.

 

“Nhiều năm rồi không về nước nhỉ!”

 

Trên mặt ông cụ đầy sự hoài niệm, đôi mắt sắc bén hiện lên vài phần dịu dàng mong nhớ.

 

“Hội trưởng, chính xác hơn thì ông đã rời khỏi Yến Đô suốt hai mươi năm rồi ạ”.

 

Một người đàn ông trung niên vội vàng tiến lên nói.

 

“Đã hai mươi năm rồi sao? Không ngờ Hoa Anh Kiệt này đã xa quê hương lâu như vậy, Hiệp hội Võ thuật trong nước phát triển thế nào rồi?”

 

Hoa Anh Kiệt hỏi.

 

“Thưa hội trưởng, hay là để tổng chi hội trưởng Kim báo cáo với ông nhé!”

 

Ngay lúc này, một vài cao thủ mặc cùng một trang phục võ thuật cất bước đi tới.

 

“Tổng chi hội trưởng của Hiệp hội Võ thuật chi nhánh Chiêu Châu, Kim Cương xin ra mắt hội trưởng!”

 

Sau khi đến trước mặt Hoa Anh Kiệt, người trung niên cầm đầu quỳ một chân xuống đất.

 

Những cao thủ sau lưng ông ta cũng đồng loạt quỳ theo, dáng vẻ cực kỳ cung kính: “Xin chào hội trưởng!”

 

“Đứng lên đi!”

 

Hoa Anh Kiệt trầm giọng nói, phát ra một luồng sức mạnh ôn hòa nâng Kim Cương và những người khác đứng lên.

 

Là tổng chi hội trưởng của chi hội Hiệp hội Võ thuật khu Chiêu Châu nhưng Kim Cương lại cực kỳ chấn động.

 

Ông ta cảm giác được trên người Hoa Anh Kiệt có một nguồn sức mạnh không gì sánh kịp, bản thân hoàn toàn không chống lại nổi.

 

Lúc này đây, Hoa Anh Kiệt chỉ đứng yên một chỗ nhưng dường như chỉ cần tỏa ra áp lực là có thể khiến Kim Cương quỳ xuống đất.

 

“Tổng chi hội trưởng Kim, bây giờ Hiệp hội Võ thuật ở Chiêu Châu phát triển thế nào rồi?”


 

“Nhưng giờ hội trưởng đã trở về, tôi tin rằng thực lực tổng thể của chi hội ở Chiêu Châu chúng ta sẽ tăng mạnh!”

 

Hoa Anh Kiệt nhíu mày, tỏ ra không hài lòng: “Chỉ là tạm được thôi à? Không đấu lại được Hoàng tộc ở Chiêu Châu đã đành, đằng này còn thua kém cả Vương tộc là sao?”