Chương 1825:
Hai chân Lôi Âm đứng vững vàng dưới đất, ông ta hơi cúi người, giữ trạng thái chuẩn bị chiến đấu tốt nhất.
Lúc này kể cả Dương Thanh cũng nheo hai mắt lại, nhìn chằm chằm Lucifer.
Anh muốn đảm bảo Lôi Âm không có nguy hiểm đến tính mạng.
“Giết!”
Lucifer bỗng nhiên tức giận quát một tiếng, một giây sau, gã ta đã biến mất khỏi vị trí ban đầu.
Thân thể gã ta biến thành một tàn ảnh, Bàn Tay Ác Ma tập trung sức mạnh cả người kia mang theo sát khí đáng sợ, muốn giết chết Lôi Âm.
Lôi Âm hiểu rõ sức mạnh của đòn đánh này, chỉ có thể dốc hết sức lực để đỡ.
“Trấn áp!”
Lôi Âm tức giận gào thét, hai tay biến thành hai chưởng, đánh vào Bàn Tay Ác Ma đang tấn công tới của Lucifer.
“Ầm!”
Vào lúc hai tay của Lôi Âm sắp giữ được Bàn Tay Ác Ma của Lucifer, Bàn Tay Ác Ma của Lucifer đột nhiên động đậy.
Lập tức xuyên qua giữa hai tay của Lôi Âm, nhắm trúng lồng ngực của ông ta.
Không có gì bất ngờ, Lôi Âm phun ra một ngụm máu, người bay ngược ra ngoài, sau khi nặng nề rơi xuống đất lại tiếp tục phun ra một ngụm máu.
Hơi thở Thần Cảnh hậu kỳ trên người ông ta ban đầu cũng lập tức biến mất.
Lucifer đứng tại chỗ, vẻ mặt kiêu ngạo, nhìn xuống Lôi Âm từ trên cao, lạnh lùng nói: “Ông mà cũng dám đỡ Bàn Tay Ác Ma của tôi á?”
Dứt lời, Lucifer lại ra tay, Bàn Tay Ác Ma lập tức biến thành móng vuốt, nhắm thẳng vào đầu Lôi Âm.
Lúc này, Lôi Âm mở to hai mắt, trong mắt đầy sự tuyệt vọng và không cam lòng.
Ông ta biết dù mình không chết dưới đòn này, thì sau đó cũng sẽ hoàn toàn trở thành một kẻ tàn phế.
“Lôi Âm!”
“Chẳng lẽ ông thật sự muốn ở Thần Cảnh trung kỳ cả đời luôn sao?”
“Còn chưa đến bước đường cùng mà ông đã muốn từ bỏ rồi à!”
“Nếu chỉ như thế mà ông đã từ bỏ, tôi xem thường ông!”
Vào lúc nghìn cân treo sợi tóc thế này, một tiếng quát giận dữ đột nhiên vang lên, giống như tiếng sấm sét nổ vang bên tai Lôi Âm.
Khi nãy mọi người đều tập trung sự chú ý lên người Lôi Âm và Lucifer, hoàn toàn không ai chú ý đến còn có một người ngoài ở đây.
Trong lúc nhất thời, các sát thủ của Hồng Trần đều sợ ngây người.
Mấy sát thủ đứng gần Dương Thanh nhất đều phản ứng rất nhanh, lùi về sau mấy bước.
Mà lúc này, Lôi Âm vốn dĩ đã tuyệt vọng, định từ bỏ cơ hội tranh đấu cuối cùng sau khi nghe thấy lời Dương Thanh nói thì lập tức tỉnh táo lại.
“Không đến giờ phút cuối cùng, tôi nhất định sẽ không từ bỏ!”
Lôi Âm thầm nói một câu trong lòng, trong đôi mắt ông ta tràn đầy kiên định, còn mang theo ý chí chiến đấu nồng đậm.
Khí thế trên người ông ta cũng lại dâng lên cao một lần nữa.
Ông ta ngẩng đầu gào lên với không trung, như muốn dùng tiếng gào để đè nén nỗi khó chịu trong lòng.
Tất cả khó chịu đều biến mất sau tiếng hét này.