Chiến Thần Ở Rể

Chiến Thần Ở Rể - Chương 1666: 1666: Nỗi Tiếc Nuối Lớn Nhất Đời Này




Chương 1670:

 

“Tôi nghĩ nhà họ Long có tư cách đi theo cậu, cũng có giá trị đối với cậu!”

 

Long Đằng cũng không tự coi nhẹ bản thân vì lời nói của Dương Thanh, lão ta nghiêm túc nói.

 

“Vậy hãy cho tôi thấy giá trị của nhà họ Long đi!”

 

Dương Thanh cười lạnh.

 

Anh không có tình cảm gì với Long Đằng, đương nhiên không thể cho lão ta đi theo chỉ vì lão ta muốn thế.

 

Có nhiều gia tộc muốn đi theo anh lắm, cũng không thể nhận hết đúng không?

 

Dương Thanh hiểu rõ đạo lý, nhận càng nhiều thì càng lắm phiền phức hơn, cũng mất rất nhiều thứ.

 

“Được!”

 

Long Đằng gật đầu, lập tức bấm số: “Bảo mười hai tướng của Long Môn đến tập đoàn Nhạn Thanh ngay”.

 

Lão ta nói rồi cúp máy.

 

Dương Thanh cũng hơi tò mò về cú điện thoại của Long Đằng, mười hai tướng của Long Môn nghe lợi hại đấy, nhưng có lợi hại thật không?

 

Long Đằng không nói, đương nhiên Dương Thanh sẽ không hỏi.

 

Dù sao, cho dù mười hai tướng của Long Môn lợi hại đến mấy thì cũng không bằng anh.

 

“Ông ngồi đi!”

 

Dương Thanh chỉ vào ghế sofa rồi nói.

 

“Cảm ơn cậu Thanh!”

 

Long Đằng nói cảm ơn rồi mới thận trọng ngồi xuống.

 

Có vẻ lão ta đã bắt đầu vào vai thuộc hạ của Dương Thanh, làm việc gì cũng rất thận trọng.

 

Dương Thanh cảm thấy Long Đằng như biến thành người khác.

 

“Tôi không hiểu lắm, hồi nãy ông còn định thuyết phục tôi chấp nhận sự giúp đỡ từ Hoàng tộc họ Long, cùng quản lý Đế Thôn, sao giờ lại muốn làm việc cho tôi thế?”

 

Dương Thanh híp mắt nhìn Long Đằng: “Ông làm thế, không sợ Hoàng tộc họ Long biết rồi gây khó dễ cho ông ư?”

 

Long Đằng lắc đầu: “Nếu sợ thì tôi đã không làm”.

 

“Không giấu gì cậu, nhà họ Long chỉ là chi thứ có quan hệ họ hàng xa với Hoàng tộc họ Long mà thôi, từ đời ông nội tôi, chúng tôi vẫn luôn muốn quay về Hoàng tộc họ Long”.

 

“Nhưng đã qua một trăm năm mà Hoàng tộc họ Long vẫn không chấp nhận nhà họ Long”.

 

“Sau khi Hoàng tộc họ Long giao nhiệm vụ thuyết phục cậu cho tôi, tôi rất tự tin, nào ngờ cậu lại từ chối”.

 

Long Đằng bình tĩnh nói, như thể đang kể lại chuyện không liên quan tới mình.

 

“Sau khi rời khỏi tập đoàn Nhạn Thanh, tôi đã gọi điện cho Hoàng tộc họ Long, báo cáo chuyện cậu từ chối, đồng thời đề nghị họ đừng nhúng tay vào trận chiến tranh giành Đế Thôn vội, nhưng họ không nghe”.

 

Dương Thanh mỉm cười: “Thế nên ông định từ bỏ việc quay về Hoàng tộc họ Long à?”

 

Long Đằng lắc đầu: “Với tình hình bây giờ, nếu nhà họ Long muốn quay về Hoàng tộc họ Long thì rất xa vời”.

 

“Một khi Hoàng tộc họ Long nhúng tay vào trận chiến tranh giành Đế Thôn, đương nhiên sẽ phải đối đầu với cậu, thắng thua cũng được định rõ”.

 

“Nếu cậu thắng, trừ gia tộc lánh đời ra, không ai ở Chiêu Châu có thể chống lại cậu”.

 

“Đến khi đó, chắc chắn Hoàng tộc họ Long sẽ chủ động làm thân với cậu”.

 

Lần này, Dương Thanh cũng hơi kinh ngạc, anh không ngờ Long Đằng lại nghĩ như thế.

 

Dương Thanh híp mắt: “Ông không sợ tôi và Hoàng tộc họ Long trở thành kẻ thù một mất một còn à?”