Chiến Thần Ở Rể

Chiến Thần Ở Rể - Chương 1652: 1652: Giờ Anh Định Thế Nào




Chương 1656:

 

Tần Tử Kính khinh thường cười cười, lạnh lùng nói với Lạc Bân: “Đây là chuyện riêng của nhà họ Tần chúng tôi, liên quan gì đến một người ngoài như ông?”

 

“Nếu không muốn chết thì cút ra ngoài cho tôi! Bằng không đừng có trách tôi không khách khí với ông!”

 

Lạc Bân không thể tin vào tai mình, ông ta nhìn về phía Tần Thanh Tâm, hỏi: “Sếp Tần, cô đang cõng rắn cắn gà nhà đấy!”

 

Lạc Bân tuyệt đối không tin Tần Thanh Tâm là kẻ vong ân phụ nghĩa, ông ta cũng nhận ra, gã thanh niên trẻ tuổi trước mặt này tuyệt đối không phải người lương thiện gì.

 

Ông ta không biết thân thế của Tần Thanh Tâm, cho nên khi Tần Tử Kính nói đây là việc riêng của nhà họ Tần, ông ta còn cho rằng Tần Thanh Tâm và Tần Tử Kính là người cùng gia tộc.

 

Mắt Tần Thanh Tâm đã đỏ lên, cô nói: “Sếp Lạc, tôi thực sự hết cách rồi, xin lỗi, tôi nhất định phải giao tập đoàn Nhạn Thanh cho nhà họ Tần”.

 

Dứt lời, Tần Thanh Tâm nhấc bút đặt lên bản hợp đồng, bắt đầu kí tên.

 

“Không được!”

 

Lạc Bân kinh sợ hô to, vội vàng xông về phía Tần Thanh Tâm, định ngăn cản cô kí tên.

 

“Cút ngay!”

 

Tần Tử Kính tung chân đá bay Lạc Bân ra ngoài.

 

Anh ta vốn là người nổi bật nhất trong lứa trẻ của nhà họ Tần ở Vương thành Tào, thực lực võ thuật của anh ta sao có thể yếu được?

 

Đối phó với một người thường không biết võ như Lạc Bân quả thật quá dễ dàng.

 

“Sếp Tần, không thể kí!”

 

Lạc Bân co người nằm trên sàn, mặt đầy đau đớn, nói: “Tập đoàn Nhạn Thanh là di vật duy nhất mà mẹ của chủ tịch để lại cho cậu ấy, nó vô cùng quan trọng với chủ tịch, cô không thể nhường tập đoàn cho người khác được!”

 

Hai mắt Tần Thanh Tâm đã đỏ bừng, những điều Lạc Bân nói, sao cô lại không rõ?

 

Chỉ có điều, nếu cô không kí tên, kết cục của Tần Y sẽ vô cùng thảm khốc.

 

“Sếp Tần, nếu chủ tịch trở về lại phát hiện tập đoàn Nhạn Thanh đã bị cô chuyển nhượng cho nhà họ Tần, cậu ấy sẽ nghĩ thế nào?”

 

Lạc Bân kích động lớn tiếng hô lên.

 

Bàn tay đang cầm bút của Tần Thanh Tâm run mạnh lên một cái.

 

Đúng vậy!

 

Chính vì mình mà Dương Thanh mới gặp tai nạn, đến bây giờ, anh sống chết ra sao, cô cũng không biết.

 

Nếu Dương Thanh trở về, cô sẽ phải giải thích với anh thế nào đây?

 

Tần Thanh Tâm do dự không kí.

 

“Khốn kiếp, ông muốn chết đúng không?”

 

Tần Tử Kính nhìn về phía Lạc Bân, ý muốn giết người tràn ngập trong mắt, anh ta cất bước đi về phía Lạc Bân.

 

Nhưng lúc này, sắc mặt Lạc Bân lại không hề có chút sợ hãi nào, chỉ có sự giận dữ điên cuồng dành cho Tần Tử Kính.

 

“Tôi đã thề với chủ tịch, chỉ cần có tôi ở đây, tuyệt đối sẽ không làm mất tập đoàn Nhạn Thanh, cho dù chết, tôi cũng phải bảo vệ tập đoàn này!”

 

Lạc Bân nghiến răng nói, đôi mắt đỏ bừng tràn đầy kiên định.


 

So với Lạc Bân, mình dường như không có tư cách làm phó tổng giám đốc tập đoàn này.

 

“Ông chết đi cho tôi!”