Chương 145: Một chữ đáng giá chục triệu
Lý Lương chỉ là một bảo vệ bình thường, không thể là đối thủ của vệ sĩ được đào tạo bài bản nhà họ Ngụy.
Một nắm đấm của anh ta chỉ khiến đối phương cong người một chút, nhưng nắm đấm của đối phương có thể đánh ngã anh ta. Thực lực giữa hai người chênh lệch rất lớn.
Lúc này, vệ sĩ của nhà họ Ngụy giận dữ dồn sức, nếu đánh vào huyệt Thái Dương của Lý Lương, nhẹ thì hôn mê, nặng thì toi mạng.
Dù vậy, Lý Lương chẳng hề e ngại, hai mắt trừng lớn giơ tay ngăn cản theo bản năng.
“Bịch!”
Cùng lúc đó, một bóng người màu đen vọt tới nhanh như chớp.
“Kẻ nào?”
Mặt Ngụy Sâm lập tức biến sắc.
“Rầm!”
Khi Ngụy Sâm nhận ra có cao thủ xuất hiện, vệ sĩ của ông ta đã bị đá bay ra ngoài như trái bóng.
Vệ sĩ nhà họ Ngụy lăn tròn đâm vào cửa, làm vỡ hai cánh cửa làm bằng thủy tinh, nặng nề lăn ra ngoài Spa Hoàng Hà.
Hắn ta nằm ngất xỉu như con chó chết trên một đống mảnh vụn thủy tinh.
Tất cả mọi người đều sợ ngây người nhìn người đàn ông vạm vỡ không biết xuất hiện từ bao giờ. Đánh người xong, anh ta bình tĩnh ra sau lưng Dương Thanh như không có chuyện gì xảy ra.
Giờ phút này, mọi người mới biết người đàn ông trẻ tuổi ấy là người của Dương Thanh.
Vương Cường trông thấy người kia liền hoảng sợ. Lần đầu tiên gặp Dương Thanh ở Night Light, gã đã thấy người đàn ông cao lớn này đi theo sau anh.
Người ấy không phải ai khác chính là Mã Siêu.
Anh ta vừa tới Spa Hoàng Hà đã thấy vệ sĩ nhà họ Ngụy định đánh Lý Lương liền tiện tay xử lý.
Ngụy Sâm lập tức thấy căng thẳng, một người có thể khiến Vương Cường quy thuận, bây giờ lại xuất hiện một cao thủ mạnh mẽ như vậy, sao Dương Thanh có thể là người tầm thường được?
Lý Lương nhìn Mã Siêu đứng sau lưng Dương Thanh, lại nhìn vệ sĩ nhà họ Ngụy bị đánh bay ra ngoài vỡ cả cửa thủy tinh, vô thức nuốt nước bọt.
“Cửa kính của Spa Hoàng Hà và người của ông đánh người của tôi, tôi chỉ đòi bồi thường mười triệu. Cho ông mười phút trả tiền cho tôi, tôi sẽ thả ông đi”.
Dương Thanh chợt lên tiếng phá vỡ sự im lặng. Nhưng câu nói này khiến tất cả mọi người đều không thể bình tĩnh nổi.
Vương Cường kinh ngạc, thầm nghĩ cậu Thanh vẫn đỉnh nhất. Đánh người nhà họ Ngụy còn dám đòi họ bồi thường.
Ngụy Sâm cũng sợ ngây người. Dù ông ta biết Dương Thanh không đơn giản nhưng cũng không thể chịu sự sỉ nhục như vậy, ánh mắt dần lạnh lẽo.
“Người của cậu đánh vệ sĩ của tôi bị thương nặng, cửa thủy tinh vỡ cũng do người của cậu gây ra. Cậu lại mở miệng đòi tôi mười triệu, đúng là quá đáng!”, Ngụy Sâm cắn răng nói.
“Thứ nhất, đây là địa bàn của tôi, do tôi quyết định! Thứ hai, người của ông đánh người của tôi trước! Thứ ba, cửa thủy tinh vỡ vì vệ sĩ của ông đụng vào!”, Dương Thanh lạnh lùng nói.
“Cậu…”
“Hai mươi triệu!”
“Tôi…”
“Bốn mươi triệu!”
“Được, tôi lập tức chuyển khoản!”
Ngụy Sâm vừa định tranh luận thì Dương Thanh lập tức tăng tiền bồi thường lên gấp đôi. Chỉ cần ông ta mở miệng là lại tăng thêm. Cuối cùng ông ta không dám nói thêm gì nữa, chỉ có thể cam chịu.
Nghe vậy, tất cả đều kinh hãi, đây thực sự là người nhà họ Ngụy sao?
Dương Thanh nhếch miệng nói: “Nếu đồng ý nhanh hơn, không nói nhiều thêm hai chữ thì đã bớt được ba mươi triệu rồi. Ông nên cảm thấy vinh hạnh vì tôi khiến một chữ ông nói đáng giá chục triệu!”
Sắc mặt của Ngụy Sâm cực kỳ khó coi, bị Dương Thanh chọc tức suýt hộc máu.
Mặc dù tính cách ông ta rất tàn nhẫn nhưng làm việc cực kỳ cẩn trọng. Chưa biết lai lịch của đối phương là gì, ông ta sẽ không tùy tiện chọc vào.
“Mau quẹt thẻ cho sếp Ngụy đi!”
Dương Thanh chợt quát lớn. Lý Lương giật mình vội vàng nói: “Sếp Ngụy, mời ông sang bên này!”
Dưới ánh mắt hóng hớt của mọi người, Ngụy Sâm quẹt thẻ thanh toán bốn mươi triệu rồi tức giận dẫn người bỏ đi.
“Từ hôm nay trở đi anh chính là tổng giám đốc của Spa Hoàng Hà, phụ trách toàn bộ công việc ở đây”, Dương Thanh chợt quay sang nói với Lý Lương.
Lý Lương chưa kịp phản ứng lại đã nghe thấy Dương Thanh thăng chức cho mình, một lúc lâu sau mới mừng rỡ nói: “Cảm ơn ông chủ! Cảm ơn ông chủ!”
Bây giờ anh ta vô cùng biết ơn Dương Thanh. Hôm qua vừa mới lên làm quản lý sảnh chính, hôm nay đã được thăng chức tổng giám đốc.
Anh ta hiểu vừa rồi mình đã cược đúng, quả nhiên Dương Thanh đang thử thăm dò mình.
Nhớ lại mọi chuyện vừa xảy ra, anh ta cảm giác như đang nằm mơ. Anh ta không chỉ đẩy Ngụy Sâm một cái mà còn đánh vệ sĩ của nhà họ Ngụy.
Mặc dù suýt chút nữa bị đối phương đánh chết nhưng may là bây giờ không sao cả.
Dương Thanh biết rõ thực lực của anh ta không bằng vệ sĩ nhà họ Ngụy mà vẫn bảo ra anh ta ra mặt, chứng tỏ anh chắc chắn anh ta sẽ không xảy ra chuyện gì.
Nhớ lại vừa rồi suýt chút nữa mình đã từ chối lệnh của Dương Thanh, anh ta cảm thấy vô cùng may mắn. Nếu anh ta thực sự từ chối, có lẽ bây giờ đã bị đuổi đi rồi.
Vậy nên anh ta tràn đầy lòng tin với Dương Thanh. Không có lý do gì để không trung thành với một ông chủ như vậy.
Vương Cường hâm mộ nhìn Lý Lương. Gã liều mạng bao nhiêu năm mới có được địa vị như ngày hôm nay. Còn Lý Lương thì khác, hôm qua mới chỉ là một bảo vệ quèn, hôm nay đã trở thành tổng giám đốc của Spa Hoàng Hà.
Mặc dù so với Tòa Thành Vương Giả thì Spa Hoàng Hà chẳng đáng là bao nhưng gã biết Lý Lương từ bảo vệ trèo lên được chức vị này, sức bật rất mạnh. Chỉ cần anh ta có tài, tiền đồ sau này sẽ vô cùng xán lạn.
“Làm việc cho tốt!”
Dương Thanh vỗ vai Lý Lương rồi quay người rời đi.
Cùng lúc đó, Ngụy Sâm rời khỏi Spa Hoàng Hà liền gọi điện thoại, nghiến răng nói: “Dù có phải đào ba tấc đất cũng phải tìm ra cho tao! Đồng thời điều tra ông chủ hiện tại của Spa Hoàng Hà là ai!”
Ngụy Sâm là người thừa kế của nhà họ Ngụy, trước giờ chưa từng bị sỉ nhục như vậy.
Nếu không phải sợ chọc giận ông lớn nào đó, sao ông ta có thể cam lòng cúi đầu trước Dương Thanh?
Điều khiến ông ta tức giận nhất chính là nhà họ Ngụy đã nâng đỡ Đinh Lộc lâu như vậy, Đinh Lộc cũng hiểu rõ tầm quan trọng của Spa Hoàng Hà đối với nhà họ Ngụy mà còn dám chuyển nhượng cho người khác.
Nhưng cuối cùng ông ta cũng sẽ phải thất vọng, bởi vì hôm qua Đinh Lộc đã rời khỏi Giang Hải. Thế giới lớn như vậy, nhà họ Ngụy đâu thể lục tìm từng ngóc ngách.
“Chắc chắn chuyện này không đơn giản. Với hiểu biết của mình về Đinh Lộc, chắc chắn ông ta không có gan chuyển nhượng Spa Hoàng Hà, trừ phi là bị ép buộc”.
Chẳng mấy chốc Ngụy Sâm đã hiểu được. Nhưng có nói thế nào thì Đinh Lộc cũng đã phản bội, nhất định phải tìm bằng được ông ta.
“Tránh đi? Nhà họ Ngụy cỏn con ấy cũng có tư cách bắt tôi tránh đi sao?”
Dương Thanh bỗng mở mắt, cười lạnh: “Tôi còn đang sợ không tìm được lý do thích hợp để xử lý nhà họ Ngụy. Tốt nhất bọn họ hãy mau chóng ra tay đi”.
Chuông điện thoại của Dương Thanh chợt reo lên. Anh cầm lên xem, là một số lạ, thế nên anh cúp máy luôn.
Nhưng số lạ đó vẫn tiếp tục gọi tới.