Chiến Thần Ở Rể

Chiến Thần Ở Rể - Chương 143: 143: Không Muốn Sống Nữa




Chương 143: Không muốn sống nữa

Bọn họ đi thẳng tới văn phòng ở tầng cao nhất của Spa Hoàng Hà.

“Cậu Thanh, khoảng hơn một giờ chiều qua, Spa Hoàng Hà có nhận được hai cô gái rất xinh đẹp. Ban đầu tôi tính từ chối nhưng lại lo sẽ làm bọn họ nghi ngờ nên mới nhận”.

Vẻ mặt Vương Cường nghiêm trọng, còn nói thêm: “Tôi nghi ngờ có mạng lưới quan hệ rất lớn nằm sau chuyện này, mà nhà họ Ngụy chỉ là một trong số đó”.

Nghe Vương Cường nói vậy, vẻ mặt Dương Thanh chợt lạnh hẳn. Chẳng trách Vương Cường muốn trực tiếp báo cáo với mình về chuyện này. Quả thật là chuyện quan trọng.

Ban đầu anh còn tưởng nhà họ Ngụy luôn tìm các cô gái đẹp, sau đó bắt cóc đưa đến Spa Hoàng Hà để tiến hành một vài giao dịch mờ ám. Bây giờ xem ra mọi chuyện không đơn giản như vậy.

“Thường thì bao lâu sẽ đưa tới một lần? Mỗi lần đưa mấy người?”, Dương Thanh hỏi.

“Thời gian không cố định, có đôi khi mấy ngày đưa tới một lần, có đôi khi mười ngày nửa tháng, nhưng lâu nhất là không quá một tháng. Hơn nữa mỗi lần đưa tới số người cũng khác nhau, đại khái đều tầm hai, ba người. Trung bình một tháng có thể duy trì khoảng bảy, tám người”, Vương Cường nói.

“E là nhà họ Ngụy sẽ nhanh chóng biết được chuyện Spa Hoàng Hà đã đổi chủ thôi. Anh nghĩ cách liên lạc với người đưa mấy cô gái kia tới, tôi sẽ tự mình xử lý chuyện này”, Dương Thanh nghiêm mặt nói.

Chỉ riêng nhà họ Ngụy, mỗi tháng đã có thể bắt cóc tới bảy, tám cô gái. Nếu mạng lưới quan hệ này rất lớn, vậy số các cô gái bị bắt cóc mỗi tháng sẽ nhiều tới kinh người.

Vương Cường cười hì hì, đột nhiên lấy điện thoại di động và mở một phần mềm giống như bản đồ ra đa. Trên đó có điểm đỏ đang không ngừng chớp hiện và di chuyển.

“Cậu Thanh, tôi đã gắn thiết bị theo dõi trên xe của đối phương. Bây giờ chúng đang ở thành phố Kim Hà, chắc ở đó cũng có thế lực bắt cóc các cô gái”.

Vương Cường vừa nói vừa mở sổ ghi chép trên điện thoại, trên đó còn ghi lại hai vị trí. Gã nói tiếp: “Sau khi xe của chúng rời khỏi Giang Hải còn đi tới Châu Thành và thành phố Kim Hà. Thành phố Xương là thành phố thứ tư. Mỗi khi chúng dừng lại ở thành phố nào, tôi đều đánh dấu lại vị trí”.

Dương Thanh liếc nhìn Vương Cường. Anh không ngờ gã đầu trọc còn thông minh như vậy. Nếu gã đã cài thiết bị theo dõi trên xe, vậy mọi chuyện lại dễ giải quyết rồi.

“Cho tôi biển số xe!”

Dương Thanh nói. Chờ Vương Cường nói ra biển số xe, anh nhắn dãy số đó cho một người.

Chưa tới năm phút, điện thoại của anh đã đổ chuông.

“Anh Thanh, em đã điều tra ra được chủ chiếc xe này là một tài xế xe tải tên là Lý Phúc, không có bất kỳ vấn đề gì”, một giọng nói quen thuộc vang lên.

“Tạm thời thông báo cho chính quyền địa phương cứu các cô gái trong xe ra trước”, Dương Thanh dặn dò.

Theo anh nghĩ, phía sau chuyện này nhất định phải có một con cá lớn. Nếu đối phương dám buôn người, nhất định phải có kế hoạch hoàn chỉnh.

“Cậu Thanh, tôi có thể giúp gì trong chuyện này không?”

Thấy Dương Thanh cúp máy, Vương Cường dè dặt hỏi.

“Anh không cần tham gia vào chuyện này nữa”, Dương Thanh thản nhiên nói.

Một con cá lớn dám buôn bán phụ nữ với nhà họ Ngụy, sao Vương Cường đối phó được?

Không bao lâu sau, điện thoại của Dương Thanh lại đổ chuông.

“Anh Thanh, người và xe đều đã bị tạm giữ, các cô gái trên xe cũng đã giải cứu nhưng không điều tra được gì. Tài xế nhận chở hàng qua mạng, thậm chí không biết trong thùng xe có gì”.

“Đây là lần đầu tiên hắn nhận chở hàng như vậy. Đối phương cho hắn biết địa điểm nhận hàng qua mạng, sau đó cả hành trình đều có người bốc dỡ hàng, thậm chí còn có xe luôn bám theo. Mỗi khi đến chỗ nào, đều là người của bọn họ dỡ hàng”.

Dương Thanh nhíu mày khi nghe được giọng nói từ trong điện thoại phát ra. Xem ra đối phương làm rất tốt công tác bảo mật.

Như vậy, manh mối hoàn toàn bị cắt đứt, rất khó tìm được nguồn hàng.

“Được, tôi biết rồi. Cậu cứ giao chuyện này cho bên chính quyền điều tra”, Dương Thanh nói xong cúp máy.

Đúng lúc này, có người gõ cửa. Vương Cường khẽ nhíu mày: “Vào đi!”

“Anh Cường, Ngụy Sâm nhà họ Ngụy dẫn người đến”.

Một người trung niên hoảng hốt nói.

Dương Thanh híp mắt lại, nói: “Nếu bọn họ đã tới, vậy chúng ta ra gặp thôi!”

Nếu không có chuyện buôn bán phụ nữ, có lẽ Dương Thanh còn có thể tha cho nhà họ Ngụy. Nhưng bây giờ, nhà họ Ngụy chỉ còn con đường diệt vong thôi.

Vương Cường nghe thấy tên Ngụy Sâm, rõ ràng có chút sợ hãi, vẻ mặt nghiêm trọng nói: “Cậu Thanh, Ngụy Sâm là đứa con trai được Ngụy Thành Châu coi trọng nhất và đang xử lý chuyện Spa Hoàng Hà. Chắc anh ta không liên lạc được với Đinh Lộc nên mới tự mình qua đây”.

“Nếu là chủ gia tộc tương lai của nhà họ Ngụy, vậy chẳng còn gì tốt hơn”.

Dương Thanh nói xong đã bước đi trước. Vương Cường vội vàng đi theo anh.

Ở đại sảnh tầng một.

“Ông chủ Đinh Lộc của các người đâu? Sao tôi không liên lạc được?”

Một người trung niên với gương mặt thâm trầm vừa đến Spa Hoàng Hà, đã hỏi thăm về Đinh Lộc.

Người đàn ông trung niên này chính là Ngụy Sâm, người con trai được Ngụy Thành Châu coi trọng nhất.

Mỗi lần có các cô gái được đưa đến, ông ta đều sẽ tự mình thu xếp. Chỉ là lần này các cô gái đã đến, không hiểu sao lại không thể liên lạc được với Đinh Lộc, ông ta rất bực mình về điều này.

“Thưa ông, Đinh Lộc đã bán chỗ này rồi. Bây giờ ông ta không phải là ông chủ của chúng tôi nữa. Chúng tôi cũng không biết ông ta đi đâu”.

Người được Dương Thanh bổ nhiệm làm quản lý sảnh chính không biết thân phận của Ngụy Sâm, vô cùng cung kính giải thích.

“Cái gì?”

Ngụy Sâm vô cùng hoảng sợ, chợt chộp lại áo của quản lý sảnh chính tức giận nói: “Đinh Lộc bán chỗ này à? Mẹ nó, ai cho ông ta cái quyền bán chỗ này?”

“Thưa ông, mong ông hãy tự trọng!”

Quản lý sảnh chính vốn là bảo vệ, dáng người vô cùng vạm vỡ. Anh ta đẩy Ngụy Sâm ra, cũng có vẻ tức giận.

Ngụy Sâm bị đẩy cho lảo đảo suýt ngã.

Từ sáng sớm không liên lạc được với Đinh Lộc đã khiến ông ta rất bực bội. Kết quả bây giờ mới biết Đinh Lộc đã bán chỗ này, lại bị quản lý sảnh chính đẩy nên ông ta càng tức giận hơn.

“Khốn kiếp, mày cũng dám động vào tao à? Mày đúng là chán sống rồi!”

Ngụy Sâm tức giận, ra lệnh cho hai vệ sĩ phía sau: “Đánh nó tàn phế cho tao!”

Một vệ sĩ lập tức lao về phía quản lý sảnh chính. Quản lý sảnh chính cũng không ngờ đối phương nói ra tay là ra tay.

Cho dù anh ta từng là bảo vệ, cũng có chút thực lực nhưng vẫn kém xa vệ sĩ của người thừa kế nhà họ Ngụy.

 

“Bịch!”


“Mày dám động vào anh ta, tao sẽ giết mày!”

Đúng lúc này, một giọng nói vô cùng ngang ngược chợt vang lên.

Trong chớp mắt, nhiệt độ cả đại sảnh dường như giảm xuống mấy độ.

Vệ sĩ kia tự nhiên có ảo giác, nếu mình dám đạp xuống, mình sẽ phải chết thật. Chân gã trơ lại giữa không trung, không dám đạp xuống nữa.