Chiến Thần Ở Rể

Chiến Thần Ở Rể - Chương 1420: 1420: Sự Lo Lắng Của Thượng Quan Nhu




Đúng lúc này, quản gia của Khương Hùng lon ton chạy tới, vẻ mặt đầy kích động nói. “Long Phi, Lực, mau ra đón tiếp với ông!”

 

Khương Hùng hưng phấn nói.

 

So với việc điều trị bệnh, lão ta càng muốn đích thân đón Dương Thanh đến nhà họ Khương hơn.

 

Chủ nhánh hai và nhánh ba đều tỏ vẻ kinh ngạc, họ chưa bao giờ thấy Khương Hùng kích động đến như vậy.

 

Hai người nhìn nhau, họ đều nhìn thấy sự nghiêm trọng trong mặt nhau. “Chẳng lẽ thần y mà ông ta tìm được lại có y thuật cực kỳ cao sao?”

 

Chủ nhánh ba liếc nhìn Khương Hùng đang vội vàng rời đi, trầm giọng hỏi.

 

Vẻ mặt chủ nhánh hai hết sức khó coi, lão ta lắc đầu: “Ai biết được? Chúng ta chỉ có thể chờ xem”.

 

“Không biết có phải tôi bị ảo giác không, sao tôi cứ cảm thấy bệnh của ông ta đã có chuyển biến tốt rồi nhỉ?”

 

Chủ nhánh ba nói với vẻ lo lắng.

 

Chủ nhánh hai cũng hơi ngẩn ra, sau đó gật đầu nói: “Tôi cũng cảm thấy như vậy”.

 

“Mấy ngày trước, ông ta ngay cả đứng lên cũng khó, nhưng vừa rồi lại bước đi rất nhanh”.

 

Chủ nhánh hai đanh mặt lại và nói: “Tôi linh cảm thần y mà ông ta mời đến lần này e rằng rất lợi hại”.

 

“Vậy chúng ta phải làm sao đây?”

 

Chủ nhánh ba chợt cuống lên: “Nếu thực sự có thể chữa khỏi bệnh cho ông ta thì sau này nhánh hai và nhánh ba ở nhà họ Khương này còn có tiền đồ gì nữa hay không?”

 

“Cho dù ông ta có tìm được thần y thật, miễn là chúng ta không để thần y mà ông ta tìm đến chữa trị cho ông ta với lý do ảnh hưởng đến sự an nguy của gia tộc thì ông ta tìm thần y đến có tác dụng gì chứ?”

 

Chủ nhánh hai nheo mắt nói: “Chỉ cần hôm nay chúng ta tìm cách ngăn cản thần y chữa bệnh cho ông ta, sau đó lại tìm cơ hội tìm người xử lý thần y đó thì Khương Hùng cách cái chết cũng chẳng còn bao lâu nữa đâu!”

 

“Phải đó!”

 

Chủ nhánh ba như chợt thức tỉnh: “Ông nói đúng. Chúng ta ngăn cản thần y đó lại trước, sau đó âm thầm cử người giết thần y đó. Như thế Khương Hùng có muốn tìm người chữa được bệnh cho ông ta e rằng cũng khó rồi”.

 

Hai người nhìn nhau cười, trên mặt đều mang nụ cười âm mưu đã thành công.

 

Dương Thanh đưa Phùng Tiểu Uyển đến cửa nhà họ

 

Khương và bước vào trong. “Cậu Thanh, mời vào trong!”

 

Khương Hùng đích thân tiến lên phía trước và hưng phấn nói. “Xin chào cậu Thanh!”

 

Khương Long Phi cũng chủ động lên tiếng chào hỏi.

 

Về phần Khương Lực, hằn thận trọng đứng sang một bên, thậm chí không có dũng khí bước tới chào hỏi Dương Thanh.

 

Dương Thanh mỉm cười nhìn Khương Hùng và hỏi: “Nhìn trạng thái của ông Khương có lẽ là bệnh tình đã có tiến triển rồi”.

 

“Ha ha!”

 

Khương Hùng cười lớn, lão ta nhìn Phùng Tiểu Uyển và nói: “Đều nhờ thuốc tiên mà thần y Phùng đưa cho tôi cả. Không ngờ mới chỉ uống có hai viên mà bệnh tình của tôi đã cải thiện rất nhiều rồi”.

 

“Cảm ơn thần y Phùng!”

 

Khương Hùng cảm chắp tay cảm ơn.

 

Phùng Tiểu Uyển khẽ gật đầu: “Ông Khương khách sáo rồi!”

 

“Mau vào trong đi, yến tiệc đã chuẩn bị xong, chỉ chờ hai người tới nữa thôi”.


 

Chủ nhánh hai cười hỏi.

 

Chủ nhánh ba thờ ơ liếc nhìn Dương Thanh và Phùng Tiểu uyển rồi cười nói: “Theo tôi thấy chủ gia tộc đúng là bệnh hết thuốc chữa rồi. Trước đây còn cho rằng chủ gia tộc chỉ là bị thương trên người thôi, bây giờ xem ra ngay cả mắt cũng có vấn đề nữa”.