Chiến Thần Ở Rể

Chiến Thần Ở Rể - Chương 1412: 1412: Sống Chết Mơ Hồ




Nhưng vào lúc này, hành động của Dương Thanh khiến lão ta lập tức hiểu rằng suy đoán của mình là đúng, Dương Thanh chính là truyền thuyết của biên giới phía Bắc.

 

“Tôi là tội nhân, tôi là tội nhân!”Khương Hùng bất ngờ bật khóc nghẹn ngào: “Lỗi tại tôi đã không giáo dục được con cháu của mình. Nếu tôi có thể chết trong tay cậu, tôi chết cũng không hối hận”.

 

Cho đến giờ phút này, tất cả mọi người mới hiểu người mà Khương Hùng cầu xin ban cho cái chết không phải là Quan Vương của Vương thành Quan, mà là một thanh niên chưa từng gặp.Về phần hai bố con Khương Long Phi và Khương Lực, lúc này họ chỉ cảm thấy tim đập loạn xạ, vẻ mặt hết sức kinh ngạc.

 

Trong ấn tượng của bọn họ, Khương Hùng chưa từng quỳ xuống trước ai, nhưng hôm nay, lão ta lại quỳ xuống trước mặt Dương Thanh.Quan Vương cũng đanh mặt lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Dương Thanh.Nếu trước đây lão ta chỉ chắc chắn bốn mươi phần trăm rằng Dương Thanh là Tướng quân ở biên giới phía Bắc, thì bây giờ, độ chắc chắn này đã tăng lên đến chín mươi phần trăm.Trừ khi là Tướng quân ở biên giới phía Bắc, nếu không lão ta không thể hiểu nổi tại sao Khương Hùng, một người trước giờ luôn ngay thẳng lại yêu cầu Dương Thanh ban cho cái chết như vậy?Điều này chỉ có thể cho thấy Dương Thanh chính là Tướng quân ở biên giới phía Bắc.

 

Nghĩ đến đây, Quan Vương đột nhiên đã hiểu hết mọi chuyện, tại sao Dương Thanh lại có thể dễ dàng xâm nhập vào Vương thành Quan và đánh bại nhiều cao thủ của Vương tộc họ Quan như vậy.

 

Ngay cả lão ta là cao thủ mạnh nhất của Vương tộc họ Quan cũng bị Dương Thanh dùng thẻ ngân hàng ném ra khiến ngón tay bị thương.

 

Nhìn thái độ cung kính của Dương Thanh đối với Khương Hùng, trong lòng Quan Vương cảm thấy hơi bất an, cảm giác Vương vị của mình bị uy hiếp.

 

Dương Thanh nhìn vẻ mặt đầy tự trách của Khương Hùng thì trong lòng cảm thấy rất khó chịu.

 

Cho dù Khương Lực và Khương Long Phi là người như thế nào thì điều anh có thể chắc chắn được là Khương Hùng chính là một anh hùng đã đổ máu vì đất nước.

 

“Thả người!”

 

Dương Thanh ra lệnh, chiến sĩ đang khống chế Khương Long Phi và Khương Lực lập tức thả họ ra.

 

“Phụp!”

 

Sau khi Khương Long Phi và Khương Lực được thả ra, cả hai cùng kéo đến trước mặt Dương Thanh và nặng nề quỳ đầu gối xuống đất.

 

“Cậu Thanh, chúng tôi biết sai rồi, xin cậu trừng phạt!”

 

Khương Long Phi nghiêm túc nói.

 

Về phần Khương Lực, hắn hoàn toàn ngây người ra, ngay cả việc quỳ xuống cũng bị bố mình là Khương Long Phi kéo xuống.

 

Lúc này, Khương Long Phi đại khái cũng đoán được thân phận của Dương Thanh rồi, ông ta nhìn về phía Dương Thanh đầy vẻ tôn kính.

 

Ông ta thật sự hy vọng Dương Thanh có thể trừng phạt mình, nếu không trong lòng ông ta cảm thấy không yên.

 

“Đứng dậy đi!”

 

Dương Thanh nhìn Khương Long Phi và nói: “Ông Khương là anh hùng, các người thân là con cháu của ông cụ, đừng hủy hoại danh tiếng anh hùng một thời của ông ấy”.

 

“Sau này đừng có hành động ngạo mạn như ngày hôm nay nữa. Tôi đã tha thứ cho các người rồi, đứng dậy cả đi!”

 

Khương Long Phi và Khương Lực dù sao cũng là con cháu của mình, mặc dù Khương Hùng rất tức giận vì họ đã gây hấn với Dương Thanh, nhưng Khương Hùng chắc chắn rất vui khi được có thể giữ được tính mạng của họ.

 

“Nếu như cậu Thanh đã kêu các người dậy thì còn quỳ gối làm gì nữa?”

 

Khương Hùng hét vào mặt con trai và cháu trai lão ta.

 

Là một chiến sĩ của biên giới phía Bắc, dù đã giải ngũ rồi thì lão ta cũng vẫn là chiến sĩ của biên giới phía Bắc.

 

Lão ta sẽ thực hiện mệnh lệnh của Dương Thanh ngay lập tức.

 

“Không ngờ anh Khương đây và cậu Thanh lại quen nhau. Thật đúng là duyên phận!”

 

Quan Vương bước tới và cười nói: “Đây là niềm vinh dự Vương thành Quan chúng tôi”.