Thấy Khương Lực bị Đổng Chiêm Cương chĩa súng vào đầu, hai gã vệ sĩ nhà họ Khương đồng loạt xông lên che chắn cho hắn, đồng thời nhao nhao rút súng nhắm thẳng đầu Đổng Chiêm Cương.
Vừa rồi là Đổng Chiêm Cương chĩa súng vào đầu Khương Lực, bây giờ ông ta lại bị vệ sĩ của hắn chĩa súng vào đầu.
Khương Lực khôi phục thái độ kiêu căng, trốn sau lưng hai gã vệ sĩ căm tức nhìn Đổng Chiêm Cương: “Sao ông dám chĩa súng vào đầu tôi ở Vương thành Quan? Ông chán sống rồi à?”
Sắc mặt Đổng Chiêm Cương lập tức trầm xuống, không ngờ mình lại bị người khác chĩa súng vào đầu.
“Ranh con, mày xác định muốn người của mày chĩa súng vào đầu tao hả?”
Ông ta híp mắt hỏi.
Nếu không vì đang ở trước linh cữu của thần y Phùng, từ lúc đám người kia giương oai ông ta đã ra tay rồi.
Huống hồ còn có Dương Thanh cao hơn ông ta mấy cấp bậc đang ở đây, Khương Lực còn dám làm vậy, đúng là sự bất kính lớn nhất với anh.
Khương Lực trốn sau lưng hai gã vệ sĩ cười lạnh một tiếng: “Ngu ngốc, tưởng mình cao sang lắm à? Chĩa súng vào đầu ông thì làm sao? Ông có tin tôi còn dám sai bọn họ bắn nát đầu ông không?”
Đổng Chiêm Cương nổi trận lôi đình, ánh mắt tràn ngập sát khí nhìn chằm chằm hắn: “Mày đang tự tìm chết đấy!”
“Sao vẫn chưa đuổi ra ngoài?”
Dương Thanh nhíu mày, mất kiên nhẫn hỏi.
Đổng Chiêm Cương run lên một cái, rõ ràng ông ta không đuổi đám Khương Lực ra nhanh khiến Dương Thanh bực bội.
“Cút hết cho tao!”
Đổng Chiêm Cương lại nhìn Khương Lực, sát khí nồng đậm, giận dữ rống lên một tiếng rồi biến mất ngay tại chỗ.
Ông ta là một trong các lãnh đạo của chiến vực, sao thực lực lại yếu được?
“Nổ súng!”
Khương Lực hoảng sợ vội vàng ra lệnh.
Hai gã vệ sĩ đồng loạt bóp cò.
“Keng!”
“Keng!”
Nhưng đúng lúc này, Dương Thanh búng ra hai viên đá về phía súng của hai gã vệ sĩ.
Súng của bọn họ bị đánh bay gần như cùng một lúc.
Đổng Chiêm Cương cũng xuất hiện trước mặt Khương Lực.
“Cái gì?”
Nhìn thấy Đông Chiêm Cương đứng trước mặt mình, Khương Lực không thể tin nổi.
Không chỉ vậy, hắn còn phát hiện súng của hai gã vệ sĩ đã rơi xuống đất từ bao giờ.
Mọi chuyện chỉ xảy ra trong nháy mắt, nhanh đến mức không ai biết súng của hai gã vệ sĩ bị đánh bay từ lúc nào.
Giờ phút này, Khương Lực mới ý thức được sức mạnh của Đổng Chiêm Cương, vẻ mặt ngập tràn sợ hãi.
“Ông, ông muốn làm gì?”
Khương Lực run rẩy hỏi, thậm chí còn không có ý định chạy trốn.
Đổng Chiêm Cương bỗng nhiên lạnh giọng quát.
“Vâng!”