“Thậm chí lợi ích này còn vượt qua cả tầm quan trọng của Vương tộc họ Quan với Hoàng tộc họ Vũ”.Nghe Quan Vương nói vậy, Quan Hồng Nghị hoàn toàn tỉnh ngộ, đau khổ nói: “Bố ơi, con sai thật rồi!”
“Con thực sự nghĩ bố bãi bỏ tư cách cạnh tranh người thừa kế của con trước mặt mọi người là vứt bỏ con sao?”Quan Vương bỗng nhiên lại hỏi.Trong mắt Quan Hồng Nghị lập tức lóe lên: “Ý của bố là gì?”
“Hiện giờ trong Vương tộc họ Quan còn ai có tư cách tranh đoạt Vương vị với con ngoài Quan Trấn Hải nữa?”Quan Vương thất vọng nói: “Quan Trấn Hải một lòng hướng về võ thuật. Tương lai thành tựu võ thuật của cậu ta chắc chắn sẽ không thua kém bố”
“Bố bãi bỏ tư cách cạnh tranh Vương vị của con chỉ là kế hoãn binh thôi. Chỉ cần con có thể tỉnh ngộ, một ngày nào đó con sẽ trở thành người thừa kế Vương vị duy nhất”
“Bố chủ động đề nghị chọn Quan Trấn Hải làm người thừa kế cũng là vì muốn cậu ta nhớ kỹ ơn huệ này”.
“Quan Trấn Hải cũng không đại diện cho một mình cậu ta, mà là cả phe phái của cậu ta!”
“Bố đang trải đường cho con đấy!”
Giờ phút này, Quan Hồng Nghị đã hiểu được nỗi khổ tâm của Quan vương, trịnh trọng quỳ xuống dập đầu nói: “Bố ơi, con biết sai rồi! Sau này con nhất định sẽ không để bố thất vọng thêm nữa!”
Thấy Quan Hồng Nghị quỳ xuống đất khóc rống lên, Quan Vương rất vui mừng.
Mọi chuyện lão ta làm hôm nay không uổng phí.
“Đứng dậy đi!”
Quan Vương đỡ Quan Hồng Nghị đứng lên.
Đợi cảm xúc của Quan Hồng Nghị ổn định lại, lão ta đột nhiên hỏi: “Nếu sau này có cơ hội, con còn ra tay với Dương Thanh nữa không?”
Quan Hồng Nghị sững sờ, lập tức hiểu ý của Quan Vương.
Ông ta lắc đầu đáp: “Không!”
“Tại sao?”
Quan Vương lại hỏi.
“Như lời bố đã nói, cậu ta có thể từ một người bình thường đạt được thực lực Vương Cảnh đỉnh phong trong vòng năm năm, chắc chắn không phải kẻ tầm thường”.
“Loại người này chỉ có thể là có thế lực võ thuật khổng lồ đứng sau, hoặc là có thiên phú siêu phàm”.
“Nhưng dù là loại nào cũng không phải người Vương tộc họ Quan chúng ta có thể tùy tiện đắc tội. Có lẽ đến cả Hoàng tộc cũng chưa chắc dám trở mặt với cậu ta”.
Quan Hồng Nghị nghiêm túc nói: “Con sẽ không chỉ không ghi hận cậu ta mà còn biết ơn. Nếu không nhờ cậu ta, con sẽ không trưởng thành được”.
“Nếu bố không ngại, đợi vết thương của con hồi phục sẽ tự tới Yến Đô chủ động xin lỗi cậu ta”.
Quan Vương lại lắc đầu. Quan Hồng Nghị ngơ ngác không hiểu, chỉ nghe thấy lão ta nói: “Chờ sau khi con hồi phục đã muộn rồi. Bây giờ con mau đi xin lỗi cậu ta, cầu xin tha thứ đi”.
“Vâng thưa bố!”
Quan Hồng Nghị biết được giá trị của Dương Thanh, cũng biết anh rất được Quan Vương coi trọng nhưng không ngờ lại đến mức này.
Ông ta lập tức nghe theo.
Cùng lúc đó, Dương Thanh đang giúp Phùng Tiểu Uyển xử lý chuyện hậu sự cho thần y Phùng.
Mã Siêu cũng đã tỉnh lại, chỉ là vết thương quá nặng, tạm thời không thể đứng dậy, chỉ có thể nằm trên trường.
Sau khi biết tin ân nhân cứu mạng là thần y Phùng đã qua đời, Mã Siêu vô cùng áy náy.
Mã Siêu không ngừng tự trách, nhất là khi trông thấy Phùng Tiểu Uyển đau khổ, anh ta lại càng khó chịu.
“Chuyện cũ qua rồi, cậu đừng tự trách nữa. Dù không cứu cậu, chỉ sợ thần y Phùng cũng không còn nhiều thời gian”.