Sau khi rời khỏi dinh thự Vân Phong, Dương Thanh gọi điện cho Ngải Lâm trước: “Em đang trên đường rồi, chị cứ yên tâm, em cam đoan sẽ đưa Mã Siêu an toàn quay về”. “Dương Thanh, cảm ơn cậu nhé!”
Ngải Lâm nói bằng giọng cảm kích.
Bây giờ gặp phải tình huống này, Ngải Lâm chỉ còn biết nhờ Dương Thanh giúp đỡ mà thôi. “Mã Siêu rời khỏi Yến Đô từ khi nào thế?”
Dương Thanh không có nhiều thời gian để khách sáo với Ngải Lâm, anh hỏi luôn. “Chị cũng không biết, chị vừa thực hiện một ca phẫu thuật ở bệnh viện, đến khi về nhà thì đã không thấy Mã Siêu đâu nữa rồi, chỉ còn một bức thư anh ấy viết cho chị mà thôi”.
Ngải Lâm vội đáp. “Ừm, vậy em cúp máy đã nhé, em phải tìm hiểu xem Mã Siêu rời khỏi Yến Đô lúc nào”.
Dương Thanh nói rồi cúp máy, sau đó gọi một cuộc điện thoại khác: “Tìm cho tôi, Mã Siêu rời khỏi Yến Độ, đến Vương thành Quan vào lúc nào thế?” “Cậu Thanh, chỉ có một chuyến chuyến bay từ Yến Đô đến Vương thành Quan vào chín giờ tối nay thôi ạ”.
Tiền Bưu nói rồi hỏi ngay: “Mã Siêu đến Vương thành
Quan rồi à?”
Dương Thanh nghiêm nghị nói: “Cậu ấy để lại một bức thư rồi đến Vương thành Quan luôn, bây giờ tôi phải tới đó ngay, trong khoảng thời gian này, nhờ ông bảo vệ người nhà của tôi nhé!” “Cậu Thanh cứ yên tâm, dù có chết, tôi cũng không để người nhà của cậu chịu bất cứ tổn thương nào”.
Tiền Bưu nghe thấy thế, lập tức cam đoan.
Tuy bây giờ Ảnh Vệ vẫn chưa sánh bằng các cao thủ đỉnh cao của Hoàng tộc và Vương tộc, nhưng ít ra cũng được coi là thế lực mạnh mẽ bậc nhất ở Yến Đô rồi.
Có Tiền Bưu ở đó, trừ khi cao thủ đỉnh cao của Vương tộc đích thân ra tay, bằng không, không ai có thể làm hại người thân của Dương Thanh được.
Bây giờ Dương Thanh lại nhờ ông ta, chuyện này càng khiến Tiền Bưu rung động sâu sắc. “Cảm ơn ông!”
Dương Thanh nói một cách chân thành.
Bây giờ, Mã Siêu đang đến Vương thành Quan, thề chết báo thù cho em gái, xung quanh anh có rất ít người có thể sử dụng.
Tiền Bưu là cao thủ đến từ biên giới phía Bắc, đã theo Dương Thanh lâu như thế, chắc chắn sẽ đáng tin.
Nhưng điều đó cũng chỉ giới hạn trong phạm vi Yến Đô mà thôi, bây giờ dòng chính của năm Vương tộc lớn đang liên tục xuất hiện, có lẽ sau này sẽ có cả những cao thủ mạnh hơn nữa.
Nếu lại xảy ra chuyện thế này, chỉ với mấy người Dương Thanh, đúng là không thể bảo vệ những người xung quanh anh.
Chiếc xe phóng như bay đến sân bay quốc tế ở Yến Độ. “Tướng quân!”
Dương Thanh vừa tới sân bay, một người đàn ông trung niên mặc đồ quân đội đã bước đến.
Tối nay sân bay quốc tế ở Yến Đô đã bị phong tỏa, cả sân bay chỉ phục vụ một người, đó là Dương Thanh.
Người đàn ông trung niên tên Đổng Chiêm Cương, ở cầu vai có một ngôi sao vàng, là vị tướng thống lĩnh khu vực.
Lúc này ông ta đang nhìn Dương Thanh bằng ánh mắt cung kính.
Dương Thanh gật nhẹ đầu: “Cảm ơn ông!”
Dương Thanh rất ghét dùng đến quan hệ để làm việc, nhưng mỗi ngày chỉ có một chuyến bay từ Yến Đô đến Vương thành Quan, bây giờ máy bay đã cất cánh.
Anh không còn cách nào khác nên mới tìm người liên lạc với Đổng Chiêm Cương. “Tướng quân quá lời rồi!”
Đổng Chiêm Cương vội đáp.
Hôm nay ông ta lại nhận được mệnh lệnh bảo ông ta phong tỏa sân bay ở Yến Đô, chỉ phục vụ Tướng quân của biên giới phía Bắc, ông ta sắp kích động phát điên rồi. “Ông Phùng nói kể từ giờ phút này, tôi chỉ nghe theo lệnh Tướng quân!”
Đổng Chiêm Cương đứng nghiêm, nghiêm túc nói: “Chuyên cơ từ Yến Đô đến Vương thành Quan đã sẵn sàng, mời Tướng quân lên máy bay a!”