Chiến Thần Ở Rể

Chiến Thần Ở Rể - Chương 1342: 1342: Dương Thanh Ở Đâu




Chương 1346:

 

“Còn Quan Hân kia nhất định phải chết!”

 

Trong mắt Dương Thanh tràn đầy kiên định, lạnh lùng nói.

 

Ngay cả Tiền Bưu cũng cảm thấy một luồng sát khí dữ dội khiến ông ta không khỏi run rẩy.

 

“Cậu Thanh, nếu muốn đi Vương tộc họ Quan thì cho tôi đi với!”

 

Tiền Bưu lên tiếng nói.

 

Mễ Tuyết là do Dương Thanh sắp xếp Tiền Bưu đi tìm về, cho nên ông ta hiểu rất rõ mọi việc của Mễ Tuyết.

 

Mễ Tuyết lại là em gái của Mã Siêu, cho nên ông ta cũng xem Mễ Tuyết như con cháu của mình.

 

Ánh mắt của Dương Thanh dần trở nên sâu xa: “Một mình tôi đi Vương tộc họ Quan là được rồi!”

 

Dù sao Vương tộc họ Quan cũng là một trong năm Vương tộc lớn ở Chiêu Châu, trong gia tộc có rất nhiều cao thủ hàng đầu, với thực lực của Tiền Bưu nếu có đi cùng cũng chỉ có thể làm bia đỡ đạn.

 

Cũng chỉ có Dương Thanh đi đến đó mới thích hợp nhất.

 

Cùng lúc đó, bên trong chiếc xe thương mại Mercedes-Benz màu đen.

 

“Bố cháu đúng là tự sát bằng súng sao?”

 

Vẻ mặt Quan Hồng Nghị nghiêm nghị hỏi.Quan Hân nghiến răng nghiến lợi nói: “Nhưng đều là bị Dương Thanh ép buộc. Ngay cả ông Đức cũng bị Dương Thanh ép buộc bất đắc dĩ mới tự đánh vào đầu tự vẫn”

 

“Trước khi bọn họ tự sát có nói gì không?”Quan Hồng Nghị đột nhiên hỏi.Dương Thanh đã nói đáp án cho ông ta biết nhưng ông ta không thèm tin.Sát khí trong mắt Quan Hân càng lúc càng đậm, trong đôi mắt đỏ ngầu tràn đầy ý hận.”Trước khi chết bọn họ chỉ nói cùng một câu, đó là dù bọn họ có chết thì Vương tộc họ Quan cũng sẽ báo thù rửa hận cho bọn họ!”Quan Hân cắn răng, căm tức nói.Cô ta không nói sự thật, lúc này, ý định giết Dương Thanh của cô ta đã lên đến mức điên cuồng.

 

Bây giờ cô ta chỉ muốn Dương Thanh chết, nhưng chỉ dựa vào sức mạnh của cô ta là không thể nào làm được. Cho nên chỉ đành mượn tay Vương tộc họ Quan giết chết Dương Thanh.

 

“Bọn họ nói như vậy thật sao?”

 

Quan Hồng Nghị cau mày, hỏi lại ần nữa.

 

Nét mặt Quan Hồng Nghị vô cùng nghiêm nghị, ánh mắt cũng rất sắc bén, “Nếu cháu dám lừa bác, cháu biết hậu quả nghiêm trọng đến mức nào rồi đấy!”

 

Quan Hân chưa đáp, Quan Hồng Nghị đã nhắc nhở. “Bác, bác không tin cháu à?”

 

Quan Hân hỏi ngược lại với vẻ thất vọng: “Bố cháu đã bị Dương Thanh ép chết ngay trước mặt cháu, nếu ông ấy không chết, người chết đã là cháu rồi”. “Bố cháu đã bị tên khốn đó hại chết rồi, cháu có lý do gì để lừa bác chứ?” “Những lời cháu nói đều là sự thật, trước khi bố cháu tự sát, câu cuối cùng của ông ấy chính là, Vương tộc họ Quan sẽ trả món nợ máu này cho tôi!”

 

Quan Hân nghiến răng nghiến lợi, mong muốn giết Dương Thanh đã lên đến đỉnh điểm. “Bác, hay bác thấy tên đó có tiềm lực nên không định báo thù cho bố cháu nữa à?”

 

Quan Hân nhìn thẳng vào Quan Hồng Nghị.

 

Quan Hồng Nghị nhíu mày: “Cháu đang chất vấn bác à? Hay cháu định dạy bác cách làm việc thế?”

 

Thấy Quan Hồng Nghị tức giận, Quan Hãn giật bằn mình, vội lắc đầu: “Bác, bác đừng hiểu lầm, sao cháu dám chất vấn bác hay dạy bác phải làm thế nào chứ?” “Chẳng qua bố cháu đã bị Dương Thanh ép chết ngay trước mặt cháu, cháu đang nóng lòng muốn báo thù nên mới vậy, cháu xin lỗi bác”.

 

Lúc này Quan Hồng Nghị mới nói: “Cháu cứ yên tâm, Nhị vương tử của nhà họ Quan chúng ta không thể chết một cách uất ức như thế, chắc chắn Dương Thanh sẽ phải trả giá đắt. “Cảm ơn bác! Cảm ơn bác ạ!

 

Quan Hân vội nói, trong mắt lóe lên vẻ đắc ý vì đã thực hiện được âm mưu.

 

Phía bên kia, sau khi thả Quan Hân đi, Dương Thanh đến bệnh viện. “Dương Thanh, cậu mau khuyên Mã Siêu đi!”

 

Dương Thanh vừa đến cửa phòng bệnh, Ngải Lâm cũng đi ra, nói với đôi mắt đỏ hoe: “Từ khi Tuyết gặp chuyện, anh ấy cứ ngồi lì cạnh giường em ấy, không chịu đi đâu, đã thức trắng cả đêm qua rồi”.

 

Mắt Ngải Lâm cũng đỏ hoe, trong mắt đầy tia máu, rõ ràng cũng đã thức trắng đêm. “Chị Lâm cứ yên tâm, em sẽ cố gắng thuyết phục cậu ấy, giờ chị đi nghỉ ngơi một lát đi”.

 

Nhưng cô ấy vừa đi được mấy bước, một giọng nói đã vang lên: “Giáo sư Lâm, chín giờ sáng nay viện trưởng sẽ tổ chức một cuộc họp quan trọng đấy ạ, chị nhớ tham dự đúng giờ nhé!” “Um!”

 

Ngải Lâm nói với vẻ mệt mỏi.