Chương 1341:
Bấy giờ Tần Đại Dũng mới lấy lại tinh thần, vội vàng gật đầu nói: “Có rồi, có rồi, chỉ chờ mỗi mình con thôi, mấy đứa ra bàn trước đi, bố vào bếp dọn cơm cho”.
Người một nhà quây quần một chỗ, Tần Thanh Tâm và Tần Y bình thường vốn không ăn tối nhưng hôm nay cũng ngồi xuống cùng Dương Thanh dùng cơm.
Mặc dù Dương Thanh đã cố gắng che giấu nỗi đau buồn trong lòng nhưng vẫn thật khó khăn.
“Anh rể, trong thời gian này em sẽ giúp anh quản lí công việc trong tập đoàn Nhạn Thành, anh cứ đi làm việc của anh đi”.
Sau bữa cơm, Tần Y nhìn Dương Thanh nói.
Tần Thanh Tâm cũng lên tiếng: “Gần đây mẹ đã xuất viện về gia tộc rồi, bên tập đoàn Mamba Đỏ cũng không cần em phải bận rộn gì, lát nữa em sẽ gọi điện cho mẹ báo một tiếng, ngày mai sẽ quay về tập đoàn Nhạn Thanh”.
“Hay là để bố tới tập đoàn Nhạn Thành hỗ trợ chút?”
Tần Đại Dũng cũng lên tiếng hỏi.
Dương Thanh biết bọn họ đều muốn tốt cho mình, lúc này, lòng anh cảm động vô cùng.
“Bố, bố cứ yên tâm dưỡng lão đi thôi, tiện thể giúp chúng con trông Tiêu Tiêu là đủ rồi”.
Dương Thanh cười nói, sau đó quay sang phía Tần Thanh Tâm: “Bà chủ Diệp có ý muốn giao lại tập đoàn Mamba Đỏ cho em, em cũng đã nhận mẹ rồi, nếu mẹ thực lòng muốn giao tập đoàn cho em thì em cứ vui vẻ tiếp nhận. Mẹ chỉ muốn bù đắp cho những thiệt thòi trong quá khứ của em thôi”.
“Còn về tập đoàn Nhạn Thành, đã có Lạc Bân và em Y rồi, không có vấn đề gì lớn đâu”.
Nghe Dương Thanh nói thế, Tần Thanh Tâm hơi sững sờ, cô nhanh chóng lắc đầu chua chát: “Tuy em với mẹ đã nhận nhau nhưng tập đoàn Mamba Đỏ là do một tay mẹ gây dựng nên, đó cũng là thành quả suốt đời của mẹ, sao em có thể yên tâm nhận lấy được?”
“Chị, em thấy anh rể nói đúng đó, dì Mạn muốn bù đắp cho chị, chỉ khi chị nhận rồi, dì ấy mới có thể thấy dễ chịu hơn”.
Tần Y cũng lên tiếng: “Hơn nữa, dì ấy vốn chính là mẹ ruột của chị, chỉ có một đứa con là chị thôi, cuối cùng thì Mamba Đỏ cũng sẽ giao cho chị thừa kế mà”.
Tần Thanh Tâm lộ vẻ băn khoăn suy nghĩ, lát sau mới gật đầu, nói: “Để chị nghĩ thêm đã”.
“Anh rể, trong thời gian này em sẽ giúp anh quản lí công việc trong tập đoàn Nhạn Thành, anh cứ đi làm việc của anh đi”.
Sau bữa cơm, Tần Y nhìn Dương Thanh nói.
Tần Thanh Tâm cũng lên tiếng: “Gần đây mẹ đã xuất viện về gia tộc rồi, bên tập đoàn Mamba Đỏ cũng không cần em phải bận rộn gì, lát nữa em sẽ gọi điện cho mẹ báo một tiếng, ngày mai sẽ quay về tập đoàn Nhạn Thanh”.
“Hay là để bố tới tập đoàn Nhạn Thành hỗ trợ chút?”
Tần Đại Dũng cũng lên tiếng hỏi.
Dương Thanh biết bọn họ đều muốn tốt cho mình, lúc này, lòng anh cảm động vô cùng.
“Bố, bố cứ yên tâm dưỡng lão đi thôi, tiện thể giúp chúng con trông Tiêu Tiêu là đủ rồi”.
Dương Thanh cười nói, sau đó quay sang phía Tần Thanh Tâm: “Bà chủ Diệp có ý muốn giao lại tập đoàn Mamba Đỏ cho em, em cũng đã nhận mẹ rồi, nếu mẹ thực lòng muốn giao tập đoàn cho em thì em cứ vui vẻ tiếp nhận. Mẹ chỉ muốn bù đắp cho những thiệt thòi trong quá khứ của em thôi”
“Còn về tập đoàn Nhạn Thành, đã có Lạc Bân và em Y rồi, không có vấn đề gì lớn đâu”.
Nghe Dương Thanh nói thế, Tần Thanh Tâm hơi sững sờ, cô nhanh chóng lắc đầu chua chát: “Tuy em với mẹ đã nhận nhau nhưng tập đoàn Mamba Đỏ là do một tay mẹ gây dựng nên, đó cũng là thành quả suốt đời của mẹ, sao em có thể yên tâm nhận lấy được?”
Người kia xuất hiện ở đây, hiển nhiên không có ý tốt lành gì.
“Tôi là Quan Hồng Nghị, Quan Hồng Vĩ là em ruột của tôi”.