Ngải Lâm ngồi bên giường bệnh, lẳng lặng nắm tay Mã Siêu, mặt vẫn còn ướt lệ.
Hôm nay là ngày vui của cô ấy, vốn cho rằng từ hôm nay trở đi, cô ấy đã có thể cùng Mã Siêu bên nhau hạnh phúc đến cuối đời.
Cô ấy không thể ngờ rằng, ngay trong ngày quan trọng nhất này, Mễ Tuyết lại bị người ta ám sát, trọng thương.
Nếu Mễ Tuyết thật sự không qua khỏi, sau này mỗi khi đến dịp kỉ niệm ngày kết hôn, chỉ e Mã Siêu đều sẽ chìm đắm trong đau thương ân hận.
“Chị Lâm, thật sự không còn biện pháp nào sao?”
Dương Thanh cố nén đau lòng, hỏi.
Ngải Lâm lắc đầu, mắt đã đỏ lên: “Bản thân chị đã là chuyên gia trong lĩnh vực này rồi, vết thương của em Tuyết vô cùng nghiêm trọng, đã tạo thành thương tổn cực lớn cho não bộ”.
“Chị không biết trên đời này liệu còn có những vị thần y ẩn dật hay chăng, cũng không biết thần y đó có thể giúp em Tuyết tỉnh lại không, nhưng theo như chị biết, vết thương của em Tuyết, không ai có thể chữa trị được”.
“Hiện tại em ấy có thể tỉnh lại hay không, tất cả đều phải trông chờ vào vận may của em ấy”.
Ngải Lâm nói, giọng điệu bi thương vô tận.
Nhưng lời của Ngải Lâm lại khiến Dương Thanh bất chợt sáng bừng cả mắt, như vừa thấy được hi vọng.
Dương Thanh là người đứng trên đỉnh cao võ thuật, chuyện anh biết được đương nhiên sẽ nhiều và sâu rộng hơn Ngải Lâm, anh biết có một số gia tộc Cổ Võ lánh đời đúng là có những thần y riêng của gia tộc mình.
Chỉ có điều, trước nay anh chưa từng tiếp xúc với những gia tộc Cổ Võ này, càng chưa từng biết đến những thần y như vậy.
Trong số những người anh quen biết, Ngải Lâm đã là người có y thuật cao nhất rồi.
“Nhất định em sẽ nghĩ được biện pháp giúp em Tuyết tỉnh lại!”
Dương Thanh bỗng kiên định nói.
Xét về căn bản, Mễ Tuyết gặp phải tai nạn này, anh chính là đầu sỏ gây nên.
Quan Hân muốn tìm người ám sát Mễ Tuyết chính là để nhằm vào anh.
Dương Thanh đã sớm nghĩ tới, mỗi người thân bên cạnh mình đều ở trong tình trạng nguy hiểm.
Anh không nên để cho Mễ Tuyết và Mã Siêu nhận nhau ở ngay trong ngày hôn lễ của Mã Siêu.
Dù có nhận lại nhau cũng có thể để bọn họ gặp lại trong một tình huống riêng tư hơn.
Anh lấy điện thoại ra, bấm một dãy số đã phủ bụi từ lâu.
Nếu không phải vì Mễ Tuyết, có lẽ cả đời anh cũng sẽ không gọi cho số điện thoại này.
Giọng Dương Thanh còn mang theo đôi chút cầu khẩn.
Chỉ lát sau, đầu bên kia truyền đến một giọng nói già nua: “Được!”
Tuy chỉ là một chữ nhưng lại khiến cho Dương Thanh có cảm giác trút được gánh nặng.
Bất kể thế nào, bất hạnh mà Mễ Tuyết gặp phải hiện nay đều do anh mà ra.
Ngay khi Dương Thanh chuẩn bị cúp điện thoại, giọng nói già nua kia bỗng vang lên một lần nữa: “Cậu không thử tính đến chuyện tiếp quản Đế Thôn sao?”
Dương Thanh bỗng sửng sốt, anh thật sự không ngờ, một người vốn dĩ trước nay không hỏi đến chuyện thế sự lại có lúc quan tâm đến thế tục như vậy.
Trầm mặc hồi lâu, Dương Thanh mới lên tiếng: “Tạm thời không có tính toán này”.
“Tầm ảnh hưởng của Đế Thôn vượt ngoài sức tưởng tượng của cậu, nếu cậu có thể nắm được Đế Thôn trong tay thì chí ít cũng có thể bảo đảm sự an toàn của những người bên cạnh cậu”.
Người kia lại nói thêm: “Tôi chỉ tiện thể đề cập tới thôi, về phần lựa chọn thế nào, đều do cậu quyết định”.
“Mặt khác, tôi sẽ sắp xếp cho một vị bác sĩ hàng đầu tới chỗ cậu, nhưng có chữa khỏi được cho cô gái kia không, tôi không thể bảo đảm”.
Dương Thanh trầm giọng: “Coi như tôi nợ ông một lần”.
“Không cần khách sáo!”
Dương Thanh không ở lại bệnh viện quá lâu, sau khi gọi điện thoại xong bèn rời khỏi đây luôn.
Anh vừa mới lên xe thì chuông điện thoại đã đổ, Tiền Bưu gọi tới.