Vậy thì anh tới đây báo thù cho Mễ Tuyết, ép Quan Hồng Vĩ tự sát, có phải cũng là sai?
Anh muốn tha cho chú Đức, nhưng chú Đức lại chọn cái chết.
Nhìn Quan Hân đang gào khóc đầy thương tâm, lòng anh ngổn ngang trăm mối, tâm trạng cực kì bực bội khó chịu.
Cái chết của chú Đức khiến anh hết sức xúc động.
“Anh Thanh, anh thay đổi rồi!”
“Có lẽ ngay cả chính anh cũng không nhận ra, từ khi rời khỏi biên giới phía Bắc, nhiệt huyết của anh đã dần dần biến mất rồi”.
“Giờ đây anh coi trọng tình cảm hơn. Chỉ có điều, có vài người không đáng để anh nhân từ nương tay đâu”.
Quan Hân cảm nhận được ý muốn giết người trong mắt Dương Thanh, cô ta nhìn về phía Dương Thanh bằng đôi mắt đẫm lệ, tức tối rít gào: “Tất cả là tại anh, nếu không phải tại anh, bố tôi sẽ không phải chết!”
Quan Hân phẫn nộ rít gào, dù biết Dương Thanh sẽ không bỏ qua cho mình nhưng sau khi Quan Hồng Vĩ tự sát, cô ta đã không còn sợ hãi điều gì nữa.
Dương Thanh cau mày: “Lẽ nào đầu sỏ gây ra hết thảy những chuyện này không phải chính là cô hay sao?”
“Nếu không phải cô lập kế ám sát một cô gái yếu ớt vô tội thì sao tôi lại phải đích thân đến đây?”
“Cho nên, cô đã tự tay hại chết bố mình và một vị cao thủ hàng đầu của Vương tộc họ Quan”.
Những lời Dương Thanh thốt ra sắc bén vô cùng, từng câu từng chữ hóa thành lưỡi dao nhọn, thọc sâu vào trái tim Quan Hân.
Nhìn Quan Hồng Vĩ nằm lặng trong vũng máu, ánh mắt Quan Hân tràn đầy tuyệt vọng, cô ta nở nụ cười sầu thảm: “Anh nói đúng, tất cả đều là lỗi của tôi”.
Dứt lời, cô ta đứng dậy nhìn về phía Dương Thanh, ánh mắt ngập tràn thù hận.
“Bố tôi bị tôi liên lụy mà chết, nhưng anh mới chính là gã đao phủ giết chết ông ấy, dù anh có mạnh đến đâu thì nếu đã dám xúc phạm tới Vương tộc họ Quan này, ông nội tôi sẽ không bỏ qua cho anh”.
Quan Hân nhìn Dương Thanh chằm chằm đầy oán hận, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi sẽ ở dưới đó chờ anh, tôi tin rằng mình sẽ không phải chờ quá lâu đâu”.
Nói xong, Quan Hân vọt về phía cây cột đá gần đó.
Ngay khoảnh khắc đầu cô ta gần đụng vào cột đá, thân thể Dương Thanh chợt hóa thành một vệt mờ, chớp mắt đã vọt tới đó.
“Buông ra ngay, anh buông ra ngay!”
Bị Dương Thanh ngăn cản lại, Quan Hân gào rống lên.
“Cái mạng này của cô, người anh em của tôi đã đặt trước rồi, cậu ấy còn chưa cho cô chết, sao cô có thể chết được?”
Dương Thanh châm chọc cười lạnh nói.
Trước khi anh tới đây, Mã Siêu đã dặn anh phải giữ lại tính mạng Quan Hân, anh ta muốn tự mình báo thù rửa hận cho em gái.
Những lời của Dương Thanh làm Quan Hân lạnh buốt cả người, cô ta thật không ngờ, bản thân đường đường là con cháu dòng chính của Vương tộc họ Quan mà lại bị dồn đến tình cảnh này.
Ngay cả chết cũng không làm được.
“Bốp!”
Dương Thanh vung tay đập xuống gáy Quan Hân, cô ta trợn trắng mắt, ngất đi.
Đúng lúc này, chuông điện thoại của Dương Thanh chợt reo vang, giọng Tiền Bưu bỗng vang lên: “Cậu Thanh, Quan Duyệt bị người ta cướp đi rồi!”
“Là ai?”
Dương Thanh hỏi.