Chiến Thần Ở Rể

Chiến Thần Ở Rể - Chương 1315: 1315: Đúng Là Tự Tìm Đường Chết




Lạc Bân sững sờ, lập tức lắc đầu: “Chắc là không phải đâu. Lưu Kỳ làm ở tập đoàn Tân Thảo nhiều năm như vậy, có thể phát triển như hiện giờ cũng không kỳ quái”.

 

“Sao Vương tộc họ Bạch có thể cài cắm một người vô danh như cậu ta vào tập đoàn Tân Thảo được?”

 

“Đương nhiên, tất cả đều chỉ là suy đoán của chúng ta. Còn sự thật không đáng để tôi quan tâm”.

 

Dương Thanh bình thản nói, sau đó lại hỏi: “Chuyện tôi bảo ông làm đến đâu rồi?”

 

“Chủ tịch yên tâm, mọi chuyện đều được sắp xếp thỏa đáng. Trụ sở chính của tập đoàn Nhạn Thanh đã được dời tới Thành Cửu Châu. Còn trụ sở chính cũ bây giờ chỉ là chốn không người”.

 

Lạc Bân nở nụ cười tự tin: “Không chỉ như vậy, trụ sở chính cũ của tập đoàn Nhạn Thanh đang phải gánh vác khoản nợ một trăm tỷ, nói đúng hơn là tập đoàn Nhạn Thành”.

 

Tuy “Thanh” và “Thành” chỉ khác nhau một dấu nhưng đây là hai doanh nghiệp hoàn toàn độc lập.

 

Trên hợp đồng chuyển nhượng cổ phần Dương Thanh đã ký lúc trước ghi là tập đoàn Nhạn Thành. Quan Hân đang đắc ý, tưởng đã nắm hết mọi thứ trong tay, tưởng rằng lúc đó Dương Thanh buộc thỏa hiệp.

 

Trừ phi cô ta nghiêm túc đọc từng câu từng chữ trong hợp đồng, nếu không sẽ rất khó phát hiện ra tên tập đoàn bị viết sai một chữ.

 

Tập đoàn Nhạn Thành vốn là doanh nghiệp do Dương Thanh đăng ký thành lập để tránh đám người muốn lợi dụng danh nghĩa tập đoàn Nhạn Thanh đầu cơ, nào ngờ cũng có lúc dùng tới.

 

Hôm qua Dương Thanh cứ cảm thấy trong lòng bất an, bèn bảo Tần Y vay một trăm tỷ dưới danh nghĩa tập đoàn Nhạn Thành rồi gửi về tập đoàn Nhạn Thanh.

 

Tuy hiện giờ vẫn chưa xây xong Thành Cửu Châu nhưng đã hoàn thành được một phần. Dương Thanh tranh thủ di dời tập đoàn Nhạn Thanh tới đây.

 

Còn tòa cao ốc từng là trụ sở chính của tập đoàn Nhạn Thanh, hiện giờ là của tập đoàn Nhạn Thành chỉ là một cái xác rỗng, còn phải gánh khoản nợ một trăm tỷ.

 

Nói cách khác, từ lúc Quan Hân ký tên vào hợp đồng, cô ta đã gánh một món nợ một trăm tỷ.

 

“Chủ tịch, nhờ một trăm tỷ tập đoàn Nhạn Thành vay, tiến độ xây dựng của Thành Cửu Châu sẽ nhanh hơn nhiều!”

 

Lạc Bân kích động nói.

 

Dương Thanh cười đáp: “Thế này ông không cần chạy đôn chạy đáo giữa hai nơi nữa rồi”.

 

Lạc Bân đã bỏ ra rất nhiều công sức vì dự án Thành Cửu Châu, thậm chí còn ở lại công trường để đảm bảo an toàn.

 

Bây giờ trụ sở chính của tập đoàn Nhạn Thanh đã chuyển tới đây, công việc của Lạc bân cũng thuận tiện hơn nhiều.

 

Cùng lúc đó trong một căn biệt thự xa hoa.

 

Quan Hân và bố Quan Hồng Vĩ đang ở trong. Sắc mặt Quan Hân cực kỳ khó coi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Không ngờ tên khốn này thà chuyển nhượng tập đoàn Nhạn Thanh cho con cũng không chịu ra tay”.

 

“Lúc đó chỉ cần anh ta ra tay, cao thủ ông nội sai tới bảo vệ chúng ta sẽ có lý do tiêu diệt anh ta”.

 

Đúng lúc này, một luật sư trung niên đeo kính gọng vàng hớt hải chạy vào, hoảng loạn kêu lên.

 

“Hợp đồng có vấn đề?”

 

Nụ cười trên mặt Quan Hân lập tức cứng đờ, không biết tại sao lại cảm thấy hốt hoảng.

 

Luật sư gật đầu, vội vàng bước tới, lấy hợp đồng ra, chỉ vào dòng chữ ‘Tập đoàn Nhạn Thành’: “Cô Quan, cô nhìn đây!”

 

“Là tập đoàn Nhạn Thanh, có vấn đề gì sao?”

 

Mặc dù luật sư đã chỉ ra vấn đề nhưng Quan Hân vẫn không nhận ra vấn đề.

 

Quan Hồng Vĩ cũng tỏ vẻ khó hiểu.

 


Cho đến giờ phút này, hai bố con Quan Hồng Vĩ và Quan Hân mới chợt nhận ra.

 

Vẻ mặt Quan Hân dữ tợn, cô ta nói: “Đồ khốn kiếp, anh lại dám chơi tôi”.