Chiến Thần Ở Rể

Chiến Thần Ở Rể - Chương 1295: 1295: Đón Cậu Về Nhà




Chương 1299:

 

Dương Thanh tát vào mặt Phạm Xuân Quyên một cái.

 

Lúc này, cả thế giới đều yên lặng, mọi người kinh ngạc nhìn Dương Thanh.

 

“Nếu bà dám sỉ nhục sự trong trắng của Mễ Tuyết, tôi sẽ khiến bà không ra được khỏi đây một bước”.

 

Dương Thanh lạnh lùng nói.

 

Lúc này, bảo vệ của phòng sales biết chuyện đã vội vàng xông vào, ai nấy đều nhìn chằm chằm Phạm Xuân Quyên với ánh mắt hung dữ.

 

Phạm Xuân Quyên đang định la lối om sòm, nhưng sau khi bị ánh mắt sát khí của Dương Thanh nhìn chằm chằm, bà ta bất chợt rùng mình một cái, lập tức ngậm miệng lại.

 

“Rốt cuộc mẹ tìm con có chuyện gì?”

 

Đôi mắt của Mễ Tuyết đỏ hoe, cảm xúc của cô ta hơi vỡ vụn.

 

“Ngày mai em trai mày kết hôn rồi, giờ nhà gái yêu cầu sính lễ năm trăm nghìn tệ, nói là nếu như không có đủ sính lễ năm trăm nghìn tệ thì sẽ không gả con gái cho em trai mày nữa!”

 

“Tao với bố mày đã phải vất vả nuôi mày khôn lớn, mày không thể giúp em mày một lần được sao?”

 

Phạm Xuân Quyên không dám tìm Dương Thanh la lối, chỉ có thể trút hết lửa giận lên người Mễ Tuyết, bà ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Hôm nay mày nhất định phải đưa tao năm trăm nghìn tệ, nếu không sau này ngày nào tao cũng tìm đến nơi mày làm việc để gây chuyện đấy!”

 

“Năm trăm nghìn tệ?”

 

Mễ Tuyết ngẩn ra: “Mẹ, con mới đi làm có mấy tháng, lấy đâu ra năm trăm nghìn tệ?”

 

“Sao mày không lấy ra được chứ?”

 

Nếu không, đừng nói là được làm tổng giám đốc phòng kinh doanh bất động sản của Thành Mộng Hoan, ngay cả làm nhân viên kinh doanh trong đại sảnh bán hàng này cô ta cũng không có cơ hội.

 

“Không được, hôm nay mày bắt buộc phải đưa năm trăm nghìn tệ cho tao. À không, phải là một triệu tệ mới đúng. Năm trăm tệ làm sính lễ cưới hỏi cho em trai mày, còn năm trăm nghìn tệ là tiền dưỡng lão cho tao với bố mày”.

 

Nói rồi Phạm Xuân Quyên ngồi luôn xuống nền nhà ở đại sảnh bán hàng: “Nếu mày không đưa tiền thì hôm nay tao sẽ không đi đâu cả”.

 

“Mẹ, sao mẹ có thể như vậy được chứ?”

 

Mễ Tuyết tức đến phát khóc: “Con đã nói rồi, giờ con không có tiền đâu, mẹ có ngủ ở đây thì con cũng không có tiền đưa cho mẹ!”

 

“Tháng sau có lương con đảm bảo sẽ đưa cho mẹ năm trăm nghìn tệ, có được không?”

 

Giọng Mễ Tuyết đầy cầu xin.

 

Bao nhiêu năm nay, cô ta chưa từng nhận được một chút yêu thương nào từ bố mẹ mà chỉ là sự siết chặt đến vô tận.

 

Từ khi học trung học, bố mẹ nuôi cô ta đã không cho cô ta đi học, họ còn gửi cô ta đến làm việc trong một nhà hàng nhỏ.

 

Nếu không nhờ một cuộc kiểm tra đột xuất chính thức phát hiện ra nhà hàng nhỏ sử dụng lao động trẻ em thì e rằng Mễ Tuyết đã phải làm việc trong nhà hàng nhỏ đó cả đời.

 

Cho dù sau này cô ta lại đi học, bố mẹ nuôi cũng không cho cô ta một đồng nào, hàng ngày sau khi tan học, cô ta phải nhặt đồng nát để dành dụm đủ tiền học.

 

Cứ như vậy, cô ta đã học tiểu học, trung học cơ sở cũng như trung học phổ thông theo cách này.

 

Sau khi lên đại học, cuối cùng cô ta cũng đã rời khỏi ngôi nhà đầy bi thương đó.

 

Tuy nhiên, bố mẹ nuôi vẫn không muốn buông tha cho cô ta, họ hoàn toàn không lo việc Mễ Tuyết phải đi học và đi làm thêm mệt mỏi như thế nào, gần như mỗi tháng họ đều lấy đi toàn bộ tiền Mễ Tuyết làm thêm.

 

Mễ Tuyết sống rất tiết kiệm và nộp đơn vay tiền sinh viên mới thuận lợi học xong đại học.

 

Bây giờ khó khăn lắm cô ta mới đi làm được thì bố mẹ nuôi vẫn còn bám dính lấy cô ta.


 

Phạm Xuân Quyên giận dữ hỏi.

 

“Tháng sau có lương con sẽ đưa cho mẹ, mẹ về trước đi, đừng có quấy nhiễu ở đây nữa có được không?”