“Bây giờ có người cố ý tung tin con xưng Vương ở Yến Đô. Dù đây chỉ là tin giả nhưng Hoàng tộc và Vương tộc vốn đã ngấp nghé Yến Đô từ lâu sao có thể bỏ qua cơ hội này?”
Vũ Văn Cao Dương nghiêm túc nói: “Chỉ khi con trở thành chủ gia tộc Vũ Văn mới có thể phủ nhận tin đồn con xưng Vương ở Yến Đô”.
“Người kia lập quy định từ một trăm năm trước nhưng Hoàng tộc và Vương tộc vẫn không dám hành động thiếu suy nghĩ, chứng tỏ bọn họ đều kiêng kị quy định này”.
“Chỉ cần tin đồn con xưng Vương ở Yến Đô bị phủ nhận, dù Hoàng tộc và Vương tộc muốn đoạt lấy Đế Thôn cũng sẽ phải cân nhắc xem người kia có chuẩn bị chiêu gì phía sau không”.
Nghe Vũ Văn Cao Dương nói vậy, Dương Thanh mới biết ông ta làm vậy vì nghĩa lớn.
“Tôi có thể tuyên bố không có hứng thú làm Vương của Yến Đô”.
Dương Thanh nói. Anh vẫn không muốn làm chủ gia tộc Vũ Văn.
Dù sao anh cũng không mang huyết thống của gia tộc Vũ Văn, nếu thừa kế vị trí chủ nhà, người trong gia tộc sẽ nghĩ thế nào về anh?
E là sẽ có rất nhiều người không đồng ý.
“Đám người kia chờ đợi bao nhiên năm mới vớ được cơ hội lần này, con giải thích thì làm được gì?”
Vũ Văn Cao Dương hỏi ngược lại.
Dương Thanh lập tức im bặt. Anh vốn chưa từng nói muốn làm Vương của Yến Đô, người của Hoàng tộc và Vương tộc không thể không biết được.
Đúng như lời Vũ Văn Cao Dương nói, bọn họ chờ cơ hội này suốt trăm năm, sao có thể bỏ qua được?
Nói anh xưng Vương ở Yến Đô chỉ là cái cớ che giấu dã tâm của Hoàng tộc và Vương tộc mà thôi.
Dù người đó có chuẩn bị chiêu gì ở phía sau, bọn họ hoàn toàn có thể lấy lý do là nghe tin có người xưng Vương ở Yến Đô nên mới tới.
Lý do này vô cùng phù hợp. Rõ ràng có kẻ cố tình tung tin anh muốn xưng Vương, dù là tin giả cũng có thể bị lợi dụng.
Quan trọng là trước khi Hoàng tộc và Vương tộc tới, anh thực sự có năng lực xưng Vương ở Yến Đô.
“Tôi sẽ suy nghĩ chuyện này”.
Dương Thanh im lặng một lúc rồi đáp.
Vũ Văn Cao Dương cũng biết Dương Thanh tự có tính toán của mình. Cái gì nên nói ông ta đều đã nói hết nên cũng không thuyết phục nữa, chỉ dặn dò: “Dù thế nào con cũng phải thật cẩn thận. Bố chờ câu trả lời của con”.
“Được!”
Dương Thanh gật đầu.
Anh ở lại bệnh viện một lúc rồi tới tập đoàn Nhạn Thanh.
Một mình Dương Thanh ở trong phòng làm việc như lão tăng ngồi thiền, thỉnh thoảng cau mày.
Anh đang rất rối bời, lần đầu tiên thấy mờ mịt như vậy.
Lúc đến Yến Đô, anh không hề muốn tranh đoạt quyền thế, chỉ muốn tự mình quản lý tập đoàn Nhạn Thanh, cố gắng phát triển nó thành doanh nghiệp đứng đầu thế giới, coi như hoàn thành tâm nguyện khi còn sống của mẹ mình.
Nhưng bây giờ anh mới nhận ra, anh đã vô tình lún sâu vào vòng xoáy tranh chấp quyền lực ở Yến Đô, rất khó thoát ra.
Giờ phút này, anh nghĩ tới rất nhiều chuyện, cũng nghĩ tới rất nhiều người.
Dương Thanh cứ ngồi ngẩn người trước bàn làm việc cho đến khi có tiếng gõ cửa, anh mới giật mình lấy lại tinh thần.
“Mời vào!”
Anh vừa dứt lời, thư ký đã mở cửa bước vào.
Dương Thanh cau mày nói: “Không gặp, bảo cậu ta cút đi!”
Tuy chưa gặp mặt nhưng Dương Thanh đã đoán được thân phận của đối phương.