Chương 1236:
Tiếp đó là một người trẻ tuổi ra ngoài từ vị trí ghế sau.
Trông anh ta khoảng chừng hai lăm hai sáu tuổi, trên người toàn đồ hiệu, tay đeo một chiếc đồng hồ Rolex mấy chục triệu.
Cộng thêm hai gã vệ sĩ đi theo trông rất khí thế.
“Cậu là ai?”
Lạc Bân lập tức đứng chắn trước người Dương Thanh lên tiếng hỏi.
Người kia không thèm để ý tới Lạc Bân, nhìn Dương Thanh hỏi: “Anh là chủ tịch tập đoàn Nhạn Thanh, Dương Thanh phải không?”
Dương Thanh khẽ cau mày. Rõ ràng đối phương trẻ tuổi hơn anh nhưng giọng điệu cực kỳ phách lối.
Ở Yến Đô không có ai dám nói chuyện với anh như vậy.
Rất có thể người trẻ tuổi này chính là dòng chính của Hoàng tộc hoặc Vương tộc nào đó.
“Cậu là ai?”
Dương Thanh lạnh giọng hỏi.
Người kia nhếch môi nở nụ cười: “Tôi họ Bạch, đến từ Vương tộc họ Bạch. Còn tên của tôi, anh vẫn chưa có tư cách biết”.
Quả nhiên có thân phận không tầm thường, lại là người của Vương tộc
Nhưng bộ dạng phách lối của đối phương khiến Dương Thanh rất phản cảm.
“Hôm nay tôi tới tìm anh để cho anh một cơ hội lên như diều gặp gió. Chỉ cần anh chịu làm chó cho nhà họ Bạch, sau này anh chính là Vương của Yến Đô”.
Người trẻ tuổi híp mắt nói: “Bây giờ tôi ra lệnh cho anh lập tức tuyên bố, từ nay Yến Đô do anh quản lý”.
“Nếu có kẻ nào chống đối, nhà họ Bạch sẽ giúp anh ngăn cản”.
Đến cả tên cũng không thèm nói, tuyên bố Dương Thanh không có tư cách được biết, còn ra vẻ chỉ đạo.
Dương Thanh nhìn anh ta như đang nhìn một thằng ngu: “Nói xong chưa?”
Người kia sững sờ, lập tức hỏi: “Anh còn vấn đề gì?”
“Nói xong rồi thì cút đi!”
Dương Thanh lạnh giọng quát.
“Anh nói cái gì? Đuổi tôi cút á?”
Người trẻ tuổi trợn tròn mắt, không thể tin nổi ở Yến Đô còn có người dám đuổi mình cút.
“Cút!”
Dương Thanh lười nói nhảm, một chữ “cút” là đủ rồi.
“Chết tiệt, anh dám đuổi tôi cút hả? Anh chán sống rồi đúng không?”
Người kia nổi giận nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi cho anh cơ hội, anh không biết trân trọng thì đừng trách!”
Dứt lời, anh ta vung tay lên: “Ra tay đi!”
Ngay sau đó, hai gã vệ sĩ áo đen lao vọt tới chỗ Dương Thanh.
“Các cậu dám!”
Lạc Bân hoảng sợ gào lên, vô thức che chắn trước người Dương Thanh.
Đây hoàn toàn là hành động theo bản năng. Ông ta quên mất mình chưa từng đánh nhau, bây giờ xông ra với vệ sĩ của người ta đúng là tự tìm chết.
Dương Thanh thấy rất cảm động, biết ông ta chỉ đang làm theo bản năng.
Trong lúc Dương Thanh chuẩn bị ra tay, một bóng người phía sau anh vọt lên như một cơn gió lốc.
“Bịch!”
Hai gã vệ sĩ áo đen kia bị đánh bay ra ngoài như trái bóng da.
“Bạch Tuấn Hào, anh dám động tới sư phụ tôi hả? Anh muốn chết phải không?”