Chiến Thần Ở Rể

Chiến Thần Ở Rể - Chương 1230: 1230: Mã Siêu Rời Đi




Chương 1234:

 

Quan Duyệt kinh ngạc hỏi.

 

Dương Thanh thực sự cạn lời, bất lực lắc đầu: “Tôi nói rồi, tôi không nhận đồ đệ đâu. Cô đi đi!”

 

“Con không đi!”

 

Quan Duyệt lắc đầu nguầy nguậy: “Nếu em đi, sao anh chịu nhận em làm đồ đệ?”

 

“Sư phụ nhận em đi. Dù là học võ hay làm ấm giường, chỉ cần sư phụ yêu cầu em đều sẽ nghe theo”.

 

Dứt lời, Quan Duyệt còn cúi đầu ra vẻ thẹn thùng.

 

Dương Thanh trợn mắt há hốc mồm. Cô gái này diễn xuất giỏi, nhan sắc cao, không đi làm diễn viên đúng là quá phí.

 

“Cô chưa tốt nghiệp đại học đúng không?”

 

Dương Thanh đột nhiên hỏi.

 

Quan Duyệt trợn trắng mắt: “Sư phụ, năm nay con hai mươi mốt tuổi rồi. Con là thiên tài mười chín tuổi đã tốt nghiệp đại học đấy. Sư phụ đừng xem thường con”.

 

“Tốt nghiệp là tốt rồi. Tôi thấy cô có vẻ rất hứng thú với diễn xuất, trùng hợp dưới tay tôi có một công ty giải trí. Tôi cho cô đi đóng phim của công ty nhé”.

 

Dương Thanh lạnh giọng nói: “Với kỹ năng diễn xuất cao siêu này của cô, chắc chắn có thể nổi tiếng khắp Chiêu Châu. Tôi sẽ lập tức gọi người dẫn cô qua đó”.

 

Nói xong, Dương Thanh cầm điện thoại lên gọi.

 

Quan Duyệt vội vàng lao tới trước bàn làm việc rút dây điện thoại bàn ra.

 

“Sư phụ, em thực sự muốn bái sư học võ. Sao sư phụ lại đuổi em tới đoàn phim?”

 

Quan Duyệt chực khóc nói: “Sư phụ thấy em xinh xắn đáng yêu, biết điều thế này, lỡ đi đóng phim bị đạo diễn bắt dùng quy tắc ngầm thì phải làm sao?”

 

“Sư phụ có thể nhẫn tâm đứng nhìn em bị ức hiếp sao?”

 

“Em thực sự muốn bái anh làm sư phụ, anh đồng ý đi mà!”

 

Dương Thanh dở khóc dở cười, anh đang bị ép nhận đồ đệ sao?

 

“Không nhận!”

 

Dương Thanh lắc đầu, cầm tài liệu lên xem: “Tôi phải làm việc rồi, cô đi đi!”

 

Quan Duyệt đảo mắt, vội vàng chạy ra sau lưng Dương Thanh xoa bóp vai cho anh.

 

“Sư phụ cứ làm việc đi, không cần để ý tới em. Để em bóp vai cho sư phụ”.

 

Quan Duyệt cười nói rồi thật sự không nói gì nữa.

 

Dương Thanh buồn cười nhưng không cười thành tiếng, cũng không ngăn cản, để mặc Quan Duyệt xoa bóp vai cho mình.

 

Dương Thanh cứ tưởng Quan Duyệt chẳng kiên trì được bao lâu. Nào ngờ hai mươi phút sau, cô ta vẫn chăm chú bóp vai cho anh.

 

Tay nghề xoa bóp của cô ta cũng không tệ, Dương Thanh rất thoải mái. Nếu không vì còn chuyện phải làm, anh đã ngủ thiếp đi rồi.

 

“Được rồi, tôi phải ra ngoài một chuyến”.

 

Dương Thanh bỗng lên tiếng.

 

“Sư phụ muốn đi đâu? Em muốn đi cùng”.

 

Quan Duyệt tức tốc chạy tới trước mặt Dương Thanh, chờ mong hỏi.

 

Dương Thanh biết cô gái này rất khó chơi, cũng không ngăn cản, dứt khoát quay người rời đi.

 

Sau khi ra khỏi phòng làm việc, nhiều người trông thấy Quan Duyệt đi theo sau Dương Thanh đều rất kinh ngạc, không biết chủ tịch có thêm một cô gái theo đuôi từ bao giờ.


 

Thấy Tần Y nổi giận, Dương Thanh biết cô ta hiểu lầm, vội vàng giải thích: “Em đừng hiểu lầm, cô ta chính là đồ không…”

 

Dương Thanh chưa kịp nói hết câu, Quan Duyệt đã chạy đến nhìn Tần Y chằm chằm, lập tức vui mừng hỏi: “Chị là sư mẫu phải không? Đúng là rất xinh đẹp. Chị gả cho sư phụ em chẳng khác nào bông hoa nhài cắm bãi phân trâu”.