Chương 1206:
Hai người nhìn nhau cười rồi cùng ngồi xuống.
Dương Thanh nhìn ra được Diệp Phàm rất chân thành, trong lòng thấy cảm kích.
“Chuyện hôm qua là em hiểu lầm anh, còn đánh anh một cái, vô cùng xin lỗi anh”.
Dương Thanh cũng lên tiếng xin lỗi.
Thấy anh đứng lên, Diệp Phàm cũng cuống quýt đứng dậy: “Cậu… Dương Thanh, cậu đừng như vậy!”
Diệp Phàm vẫn còn e ngại Dương Thanh, vội vàng nói: “Hôm qua anh nói rồi, không trách cậu. Cậu là chồng của Thanh Tâm, ghen vì em ấy chứng tỏ cậu yêu em ấy. Anh rất vui vì em họ được hạnh phúc”.
Dương Thanh bật cười đáp: “Được, không nói lời thừa thãi nữa. Sau này là bạn bè rồi, cần em giúp gì cứ việc mở miệng”.
“Được thôi, nếu thực sự có việc, chắc chắn anh sẽ không khách sáo”.
Diệp Phàm cười nói.
Trong bữa cơm , chuông điện thoại của Dương Thanh chợt reo lên.
“Chủ tịch, nguy rồi! Công trường lại xảy ra chuyện rồi!”
Lạc Bân gào ầm lên, giọng nói nghẹn ngào.
Trước khi Dương Thanh rời khỏi công trường đã nhắc nhở Lạc Bân sẽ còn xảy ra chuyện, dù thế nào cũng chỉ cần bảo đảm an toàn cho công nhân là được.
Nhưng bây giờ Lạc Bân đột nhiên gọi tới nói công trường xảy ra chuyện lớn, vậy thì thực sự có chuyện lớn rồi.
“Ông đừng hoảng, cứ từ từ nói. Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Dương Thanh đứng dậy nói với Diệp Phàm và Tần Thanh Tâm: “Xin lỗi, anh không ăn cùng hai người được!”
Tần Thanh Tâm và Diệp Phàm cũng nhìn ra anh đang sốt ruột. Diệp Phàm vội nói: “Cậu cứ đi đi, không cần lo cho bọn anh. Cậu yên tâm, lát nữa anh sẽ đưa Thanh Tâm về nhà”.
“Cảm ơn anh!”
Dương Thanh đáp.
Tần Thanh Tâm cũng vội vàng nói: “Anh mau đi đi!”
Dương Thanh gật đầu rời khỏi tiệm cơm.
Sau khi anh lên xe, Lạc Bân đã kể lại mọi chuyện.
Bởi vì chuyện sáng nay nên Lạc Bân đã phái thêm nhiều người trông chừng ở cửa ra vào, kiểm tra nghiêm ngặt mỗi chiếc xe đi vào công trường.
Trùng hợp tối nay có một lô vật liệu xây dựng được chuyển đến. Vì đều là đối tác lúc trước nên Lạc Bân không hề hoài nghi.
Nhưng sau khi hơn hai mươi chiếc xe tải lớn chất đầy vật liệu xây dưng đi vào công trường lại đột nhiên tăng tốc, điên cuồng tông vào các công trình kiến trúc của Thành Cửu Châu.
Vì là buổi tối, ánh đèn yếu ớt, không ai ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy.
Thoáng chốc lại có mười mấy công trình bị hư hỏng nghiêm trọng.
Nếu Lạc Bân không phản ứng kịp thời, lập tức gọi người ngăn lại, chỉ e số lượng công trình bị hủy hoại sẽ vượt quá con số hai mươi.
“Chủ tịch, bọn họ khinh người quá đáng, mua chuộc cả nhà cung cấp vật liệu xây dựng cho chúng ta”.
Lạc Bân tức giận nói: “Hiện giờ tổn thất quá lớn, các khoản đầu tư của chúng ta trong khoảng thời gian này đều mất trắng”.
“Toàn bộ công trình bị hư hỏng đều phải dỡ bỏ xây lại. Đây quả thực chính là tai họa”.
Dương Thanh cũng nổi giận nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh: “Ông còn nhớ lời tôi dặn trước khi đi không?”
Lạc Bân sửng sốt rồi đáp: “Cậu nói dù thực sự xảy ra chuyện, chỉ cần người không sao là tốt. Còn tổn thất của chúng ta, cậu sẽ bắt đối phương đền gấp trăm nghìn lần”.
“Không sai! Chính là câu nói này”.
Dương Thanh vừa lái xe vừa nói: “Ông là tổng giám đốc tập đoàn Nhạn Thanh, cũng là người phụ trách cao nhất của dự án Thành Cửu Châu. Ai cũng có thể hoảng, nhưng ông thì không được”.
“Bây giờ ông phải coi như không có gì, coi như chúng ta phải tiếp nhận một công trình bỏ đi cần xây dựng lại”.
Trong vòng một ngày công trường liên tục xảy ra chuyện lớn hai lần nên Lạc Bân bị đả kích rất lớn, lúc gọi cho Dương Thanh cũng nghẹn ngào.
Có thể thấy ông ta đang vô cùng giận dữ.