Chương 119: Cao thủ biên giới phía Bắc
Tới khi Dương Hướng Minh nhìn thấy Dương Uy, người anh ta đầy máu, hai tay, hai chân đều bị đánh gãy và đang trong tình trạng hôn mê, chưa biết có thể tỉnh lại không.
“Dương Thanh, tao muốn mày phải chết!”
Gương mặt Dương Hướng Minh dữ tợn, đột nhiên tức giận nói với một người đứng tuổi phía sau: “Tiền Bưu, cậu tới Giang Hải trói thằng oắt Dương Thanh về đây cho tôi! Tôi muốn tự tay giết chết cậu ta!”
Tiền Bưu là cao thủ mạnh nhất của nhà họ Dương. Năm đó nhà họ Dương đã từng cứu ông ta, nên ông ta làm việc cho nhà họ Dương.
Nhà họ Dương từ một gia tộc nhỏ phát triển thành gia tộc hàng đầu một phần là nhờ sự tàn nhẫn của Dương Hướng Minh, thứ hai là nhờ có Tiền Bưu.
Nhiều năm qua, chưa từng có ai dám khiêu khích nhà họ Dương như vậy, có thể tưởng tượng được lúc này Dương Hướng Minh tức giận tới mức nào.
“Ông chủ, chúng ta có nên chờ cậu Dương Uy tỉnh lại, tìm hiểu xem có chuyện gì xảy ra rồi hãy tính không?”
Quản gia dè dặt hỏi. Ông ta luôn cảm thấy tất cả những gì nhà họ Dương đang gặp phải và chuyện Dương Uy bị đánh gần chết, ném trước cửa nhà là do cùng một người gây ra.
Dương Hướng Minh khẽ nhíu mày, không vui nói: “Tôi tự biết cân nhắc về chuyện này, cậu cứ làm theo lời tôi nói!”
Tiền Bưu không nói lời nào, xoay người đi ra ngoài.
Trong văn phòng chủ tịch trên tầng cao nhất của trụ sở tập đoàn Nhạn Thanh ở Giang Hải.
Dương Thanh đang đọc báo thì điện thoại chợt đổ chuông, anh ấn loa ngoài.
“Cậu Thanh, tôi đã làm theo lời cậu dặn, đánh gãy tay chân của Dương Uy và ném ở trước cửa nhà họ Dương rồi”.
Trong điện thoại vọng ra giọng nói cung kính của Quan Chính Sơn, ông ta nói tiếp: “Nhưng theo tin tức của thám tử nhà họ Quan ở Châu Thành mới gửi tới, Dương Hướng Minh đã phái Tiền Bưu tới Giang Hải, tuyên bố muốn giết cậu”.
Dương Thanh không ngẩng đầu lên, vẫn tiếp tục xem báo. Anh chỉ thản nhiên trả lời: “Sau này, ông không cần báo với tôi về những chuyện vặt như vậy”.
Quan Chính Sơn thầm kinh ngạc nhưng vẫn nói thật: “Cậu Thanh, Tiền Bưu này không phải người bình thường. Cậu ta rất mạnh. Nhà họ Dương vốn chỉ là một gia tộc nhỏ, sở dĩ bọn họ có thể phát triển thành gia tộc hàng đầu hoàn toàn là nhờ vào Tiền Bưu. Chỉ cần là người có mâu thuẫn với nhà họ Dương, Dương Hướng Minh đều sẽ phái Tiền Bưu đi ám sát”.
“Có người nói, ngay cả mấy gia tộc hàng đầu ở Châu Thành đều không dám tùy tiện ra tay với nhà họ Dương, vì bọn họ sợ Tiền Bưu. Có tin đồn nói Tiền Bưu rất mạnh, cho dù ở tỉnh lỵ cũng hiếm có đối thủ”.
Quan Chính Sơn không dám che giấu. Từ sau khi vào tù, ông ta thật sự sợ Dương Thanh rồi.
Đương nhiên Dương Thanh có thể cảm giác được sự thay đổi của Quan Chính Sơn, cười nhạt: “Ông chỉ cần hiểu là cả Chiêu Châu cũng không ai có thể giết được tôi”.
Quan Chính Sơn nghe vậy lại run rẩy, tim đập thình thịch. Dương Thanh nói vậy cũng là đang cảnh cáo ông ta.
“Tôi đã suy nghĩ nhiều rồi. Nếu vậy, tôi không quấy rầy cậu Thanh nữa”.
Quan Chính Sơn nói xong thì cúp máy.
Dương Thanh khẽ nhếch môi: “Có lẽ nên để Sâm Ba đi luyện tay một chút”.
Với thực lực của anh và Mã Siêu hoàn toàn có thể giết chết cao thủ trình độ như Tiền Bưu trong nháy mắt.
Mặc dù Sâm Ba là ông hoàng võ sĩ Châu Phi nhưng gã chỉ là cao thủ ngoài sáng. Có rất nhiều cao thủ trong bóng tối có thể dễ dàng giết chết Sâm Ba.
Sâm Ba nhanh chóng nhận được mệnh lệnh của Dương Thanh, một mình đi tới con đường duy nhất nối Châu Thành với Giang Hải.
“Cậu âm thầm theo dõi, đừng để Sâm Ba xảy ra chuyện”.
Dương Thanh lại không yên lòng, dặn dò Mã Siêu.
“Dạ!”
Mã Siêu xoay người rời đi.
Một chiếc Jeep màu đen đỗ ở ngã ba cách lối ra của đường cao tốc Giang Hải khoảng một cây.
Đây là con đường duy nhất để đi từ Châu Thành đến Giang Hải.
Sâm Ba dựa lưng vào cửa xe Jeep, ánh mắt thâm trầm nhìn xe cộ qua lại.
Đột nhiên, một chiếc Lexus màu đen xuất hiện. Sâm Ba búng bay mẩu thuốc trong tay, nhặt cục gạch trên mặt đất và ném qua.
“Rầm!”
Cục cạch bay về phía chiếc Lexus và phát ra một tiếng động lớn. Cửa kính trước của chiếc xe Lexus nứt ra như mạng nhện.
Mà ở chính giữa vết nứt còn có một lỗ thủng, cục gạch đã bay vào trong xe.
“Két!”
Bánh xe trượt trên mặt đất và phát ra những tiếng ma sát chói tai, chiếc Lexus chậm rãi dừng lại ở bên đường.
Một người đàn ông trung niên bước xuống xe, sắc mặt u ám nhìn Sâm Ba rồi bước nhanh tới.
Người đàn ông đứng tuổi này chính là Tiền Bưu – cao thủ hàng đầu được nhà họ Dương phái tới ám sát Dương Thanh.
Khi ông ta vừa xuống xe, Sâm Ba lập tức cảm giác được một luồng sát khí mạnh mẽ. Vẻ mặt Sâm Ba vô cùng nặng nề, thầm hiểu người trung niên này là cao thủ.
“Cậu được Dương Thanh phái tới à?”
Tiền Bưu dễ dàng đoán được mục đích của Sâm Ba.
Sâm Ba lạnh lùng nhìn Tiền Bưu: “Ông cũng xứng để giết anh Thanh sao?”
Sâm Ba vừa dứt lời, đã vung nắm đấm, lao về phía Tiền Bưu.
“Không biết tự lượng sức mình!”
Tiền Bưu lạnh lùng nói, dường như không hề cảm nhận được Sâm Ba muốn giết mình, chỉ chậm rãi bước tới.
Một giây tiếp theo, Sâm Ba đã lao tới và vung một nắm đấm ra.
“Bốp!”
Trong chớp mắt, Tiền Bưu đột nhiên giơ một tay ra, nắm lấy nắm đấm của Sâm Ba.
Mặt Sâm Ba biến sắc. Sâm Ba biết rõ mình đấm mạnh thế nào, bây giờ lại bị đối phương dễ dàng cản được, nghĩ cũng biết thực lực của đối phương hơn xa mình.
“Thực lực thế này mà cũng đòi tới ngăn cản tôi à?”
Tiền Bưu cười lạnh, trong một bàn tay khác đột nhiên xuất hiện một con dao găm ánh bạc. Ông ta đâm về phía cổ của Sâm Ba mà chẳng hề do dự.
Sâm Ba không hề ngờ đối phương vừa ra tay đã dùng tới vũ khí lạnh. Sâm Ba cảm giác được nguy hiểm, vung một nắm đấm khác ra.
“Bốp!”
Nắm đấm của Sâm Ba đánh vào cổ tay Tiền Bưu nhưng chỉ làm quỹ đạo của con dao găm thay đổi một chút, vẫn không có cách nào ngăn cản ông ta giết mình.
Khi con dao găm sắp đâm vào cổ Sâm Ba, một bóng người đột nhiên lao tới.
“Cút ngay!”
Mã Siêu vẫn luôn ẩn nấp trong bóng tối lại như con thú hoang xổng chuồng, đấm mạnh vào ngực Tiền Bưu.
Tiền Bưu cảm giác ngực bị đập mạnh, phải lùi lại bảy, tám bước mới đứng vững được.
Sâm Ba thở hổn hển, nhìn Mã Siêu, gã vừa suýt chết.
“Cậu không phải là đối thủ của ông ta đâu, mau tránh ra!”
Tiền Bưu điều chỉnh cảm xúc, chợt lên tiếng.
“Ông đường đường là cao thủ biên giới phía Bắc không ngờ lại đi ám sát. Ông không xứng với biên giới phía Bắc”.
Vẻ mặt Mã Siêu lạnh lùng. Từ lúc Tiền Bưu ra tay, anh ta đã nhận ra chiêu ám sát của đối phương bắt nguồn từ biên giới phía Bắc.
Nghe Mã Siêu nói vậy, Tiền Bưu run rẩy, chấn động: “Cậu…. cậu rốt cuộc là ai?”