Tôn Chí Kiều hơi chột dạ, đành phải dựa hơi Tôn Húc để de đọa Dương Thanh.
Tuy nhiên, điều khiến cô ta thất vọng là ngay cả khi báo danh Tôn Húc rồi mà Dương Thanh vẫn không hề sợ hãi.
Thay vào đó trong mắt anh lại xuất hiện vẻ bỡn cợt.
“Cô đừng vội, tôi đã thông báo cho Tôn Húc đến đây, phỏng chừng ông ta cũng sắp tới rồi đấy”.
Dương Thanh cười lạnh: “Tốt nhất là cô có thể mời nhân vật sừng sỏ hơn cả Tôn Húc đến đây đi, nếu không người nên quỳ xuống xin tha chính là cô đó”.
Tôn Chí Kiều thoáng chau mày. Tôn Húc chính là chỗ dựa lớn nhất của cô ta nào ngờ lại bị Dương Thanh khinh thường như vậy.
“Hừ!”
Tôn Chí Kiều không hề tin Dương Thanh, lạnh giọng nói: “Mạnh miệng nhỉ? Mày tưởng mày là ai mà có thể kêu bác của tao đến đây?”
“Mà dù mày có gọi ông ấy tới thì có thể làm gì? Nếu để ông ấy biết mày đánh tao, ông ấy sẽ giết mày”.
Dương Thanh cười lạnh: “Thật sao?”
Anh vừa dứt lời, ngoài cửa liền vang lên tiếng bước chân hỗn loạn.
Tiếp đó một bóng người đàn ông trung niên cuống quýt chạy tới.
“Cậu Thanh, xin lỗi tôi tới trễ rồi!”
Người đến chính là Tôn Húc, vừa nhìn thấy Dương Thanh liền quỳ sụp xuống, đau khổ cầu xin nói: “Cậu Thanh, xin cậu giơ cao đánh khẽ, tha cho cháu gái tôi một mạng!”
Thấy Tôn Húc vừa gặp Dương Thanh đã quỳ xuống, vẻ mặt của Tôn Chí Kiều bỗng nhiên đông cứng lại, cực kỳ kinh ngạc.
Hạ Hà cũng ngây ra như phỗng, tuy cô ta không biết thân phận của Tôn Húc nhưng từ lời nói của ông ta cũng đoán được thân phận của đối phương không tầm thường.
Dương Thanh lạnh lùng nhìn Tôn Húc nói: “Tôi gọi điện thoại cho ông ngay lập tức là muốn ông có thể xử lý tốt việc này, nhưng bây giờ tôi đã xử lý xong rồi ông còn đến làm gì nữa?”
Tôn Húc tát vào mặt mình, cắn răng nói: “Cậu Thanh, tôi đáng chết, tôi đã không xử lý việc này trước cậu, là lỗi của tôi”.
Tôn Chí Kiều càng sợ hãi không thôi. Ông chủ nhà họ Tôn luôn ăn trên ngồi trước trong mắt cô ta lúc này đang quỳ dưới chân Dương Thanh thì cũng thôi đi, ấy vậy mà ông ta còn tự tát vào mặt mình nữa chứ.
“Ông muốn giải quyết việc này chỉ bằng một cái tát thôi à?”
Dương Thanh cười lạnh hỏi.
“Bốp! Bốp! Bốp!”
Tôn Húc không nói nhiều lại giơ tay tát lên mặt ba cái liên tiếp.
Rõ ràng là tát rất mạnh, sau ba cái tát liên tiếp hai gò má của ông ta đã sưng vù.
“Cậu Thanh, tôi biết bây giờ có nói gì cũng đã muộn. Chỉ cần cậu đồng ý tha cho cháu gái tôi, cậu muốn gì tôi cũng chịu”.
Tôn Húc nói.
Hành động của Tôn Húc khiến Dương Thanh rất bất ngờ. Vì Tôn Chí Kiều mà Tôn Húc không chỉ quỳ xuống cầu xin anh, mà còn tự tát vào mặt mình. Thậm chí còn không tiếc bất kỳ điều kiện gì để Dương Thanh bỏ qua cho cô ta.
Xem ra người phụ nữ này rất quan trọng với ông ta.
Bằng không Tôn Húc sẽ không làm đến mức này.
“Bác à, bác mau đứng lên. Sao bác có thể quỳ trước thằng nhóc này? Lại còn tự tát nữa chứ?”
Lúc này Tôn Chí Kiều mới hoàn hồn, vội vã đi tới kéo Tôn Húc đứng lên.
“Câm miệng!”
Tôn Húc giận dữ quát lên: “Còn không quỳ xuống xin lỗi cậu Thanh, xin cậu ấy tha mạng nhanh lên?”
Đến lúc này Tôn Chí Kiều mới giật mình tỉnh lại.
Dương Thanh đúng là có lai lịch không tầm thường, bằng không sao có thể khiến Tôn Húc làm như vậy?
Nhưng trong mắt cô ta Dương Thanh vẫn chỉ là bạn trai của Hạ Hà, một gã trai thấp kém tầm thường.
Nếu Dương Thanh đúng là một người có vai vế gì đó thì tại sao Hạ Hà không hot?
Cô ta nhất thời không chấp nhận được sự thật Dương Thanh là ông lớn nào đấy, vẻ mặt rất không cam lòng.
Nếu không phải ông ta đang quỳ thì ông ta đã đè cổ bắt cô ta quỳ xuống xin lỗi từ nãy giờ rồi.
Tôn Chí Kiều cắn chặt môi, nước mắt lưng tròng. Từ trước tới nay cô ta chưa từng quỳ với ai bao giờ.