Chiến Thần Ở Rể

Chiến Thần Ở Rể - Chương 1164: 1164: Cầu Người




Hạ Hà nghẹn ngào nói: “Hoặc là do toi say rồi muốn thấy được anh, nên mọi chuyện đều là giả?”

 

Nhìn Hạ Hà nước mắt lã chã, Dương Thanh tự trách không thôi.

 

“Hạ Hà, thật sự là tôi! Cô không nằm mơ, cũng không phải say rượu rồi sinh ra ảo giác, thật sự là tôi!”

 

Dương Thanh cực kỳ áy náy nói: “Xin lỗi, tôi tới muộn!”

 

Lời xin lỗi này rốt cục cũng khiến Hạ Hà bình tĩnh lại, Dương Thanh thật sự tới rồi.

 

Cuối cùng Tôn Chí Kiều cũng biết người nọ là ai, giận dữ nói: “Đồ khốn kiếp! Tao chưa tìm mày mà mày lại dám phá đám tao”.

 

“Thằng nhóc, mày có biết tao là ai không? Dám phá hoại chuyện tốt của tao, mày chán sống rồi sao?”

 

“Tao ra lệnh cho mày, bây giờ lập tức quỳ xuống xin tha, có lẽ tao sẽ nể mặt Hạ Hà sắp trở thành người phụ nữ của tao mà tha cho mạng chó của mày”.

 

“Bằng không, tao sẽ khiến mày hối hận vì đã sinh ra trên đời này!”

 

Uy hiếp!

 

Uy hiếp trắng trợn!

 

Hạ Hà cũng đột nhiên bình tĩnh lại, cô ta nghĩ dù Dương Thanh có lợi hại cỡ nào cũng không thể lợi hại hơn nhà họ Tôn.

 

Giờ phút này, lòng cô ta đầy lo lắng.

 

“Sếp Tôn, coi như tôi cầu xin cô bỏ qua cho tôi và Dương Thanh được không?”

 

Hạ Hà cầu khẩn nói: “Chỉ cần cô tha cho tôi, tôi bằng lòng rời khỏi công ty giải trí Ngôi Sao, gia nhập công ty giải trí Tôn thị, làm không công cho cô”.

 

“Hừ!”

 

Tôn Chí Kiều cười lạnh: “Không phải chị không muốn bỏ qua cho em, mà là bạn trai cô em phá hoại chuyện tốt của chị, khiến chị rất tức giận”.

 

“Chị nói rồi, chỉ cần bạn trai em quỳ xuống dập đầu xin lỗi chị, chị có thể để anh ta rời đi!”

 

“Bằng không đừng trách chị không khách sáo!”

 

Vẻ mặt Hạ Hà tràn đầy hối hận, bắt Dương Thanh quỳ xuống xin lỗi là đang chà đạp lên lòng tự trọng của anh.

 

Đừng nói Dương Thanh không đồng ý mà dù anh có chịu Hà Hạ cũng không chấp nhận.

 

“Hạ Hà, cô cứ yên tâm đi. Có tôi ở đây từ giờ trở đi ả đàn bà này sẽ không bao giờ quấy rầy cô được nữa”.

 

Dương Thanh nói chắc như đinh đóng cột.

 

Ngay cả nhà họ Tào chống lưng cho nhà họ Tôn mà anh còn không sợ huống chi chỉ là một đứa con cháu của nhà họ Tôn.

 

“Thằng nhóc, mày quả thật rất ngông cuồng. Ở địa bàn của tao, mày là người đầu tiên dám ăn nói với tao như vậy đấy”.

 

Tôn Chí Kiều không hề lo lắng Dương Thanh sẽ làm gì được mình. Cô ta ngồi xuống ghế sofa bên cạnh châm một điếu xì gà Cuba.

 

Cô ta bắt chéo chân, không thèm quan tâm tới “cảnh xuân” đang lộ hết ra ngoài.

 

Chỉ là trong ánh mắt nhìn Dương Thanh đã ngập tràn sát khí mãnh liệt.

 

Dương Thanh cũng chẳng để ý, chỉ nói với Hạ Hà: “Cô mặc đồ vào trước đi”.

 

Nghe Dương Thanh nói vậy, Hạ Hà mới chợt nhận ra, bây giờ cô ta vẫn còn đang trần như nhộng.

 

Vừa nãy tâm trạng cô ta hơi xúc động, lúc ngồi lên nói chuyện, tấm chăn trượt xuống, lộ ra những chỗ khó miêu tả trên người.

 

Hạ Hà vội vã chui vào trong chăn, Dương Thanh quay lưng lại với cô ta.

 

Hạ Hà mặc quần áo rất nhanh, lúc này mặt vẫn còn hơi ửng đỏ.

 

Mặc dù bị Tôn Chí Kiều nhìn thấy hết cơ thể của mình nhưng Hạ Hà cũng không thấy ngại ngùng lắm vì dù sao Tôn Chí Kiều cũng là phụ nữ.

 

Nhưng lúc này bị Dương Thanh nhìn thấy hết phần trên của cơ thể lại khiến cô ta cảm thấy xấu hổ, tim đập thình thịch.

 

Bây giờ cô ta đã tỉnh táo hơn nhiều, cảm giác choáng váng cũng giảm bớt.

 

“Tôi thay xong rồi!”

 

Hạ Hà bỗng nói.

 

Tôn Chí Kiều gần như phát điên, Dương Thanh hoàn toàn phớt lờ cô ta, quả thật xem cô ta là không khí.

 

“Đồ khốn kiếp! Tao đang nói chuyện với mày đấy, mày có nghe không?”