“Thằng nhóc, Nam Tương Viên này là sản nghiệp của nhà họ Tôn đấy. Mày định xông vào sao?”
Một tên bảo vệ cả giận nói: “Dám gây chuyện chỗ này, mày chán sống rồi sao?”
Một gã bảo vệ còn lại cũng lạnh lùng nói: “Thằng nhóc, cút ra ngoài ngay bằng không đừng trách chúng tao ra tay độc ác”.
Dương Thanh như thể không nghe thấy lời của hai người, vẫn tiếp tục bước lên trước.
“Muốn chết!”
Hai gã vệ sĩ thấy Dương Thanh vẫn muốn bước vào trong, lập tức nổi giận chia ra hai bên lao vào Dương Thanh.
Nhưng lúc hai gã còn chưa kịp nhận ra chuyện gì xảy ra thì bỗng cảm thấy thân thể như bị một chiếc xe tải hạng nặng đụng trúng, bay lên giữa không trung.
Khi cả hai rơi xuống đất liền bất tỉnh tại chỗ.
“Cậu tìm ai?”
Dương Thanh mới vừa bước vào đại sảnh của nhà hàng thì giám đốc nhà hàng mặc đồ công sở bước tới nhăn mày hỏi.
Người phụ nữ này chính là Vương Kiến Hồng, là người đã dẫn Hạ Hà đi gặp Tôn Chí Kiều.
“Hạ Hà ở đâu?”
Dương Thanh không muốn nhiều lời, bước lên, chỉ trong tích tắc anh đã đứng trước mặt Vương Kiến Hồng.
Đến lúc này Vương Kiến Hồng mới biết người trước mặt này đến đây gây chuyện.
Khí thế trên người Dương Thanh quá mạnh khiến Vương Kiến Hồng không dám thở mạnh, trong mắt chỉ có sợ hãi và lo lắng.
“Cậu, cậu muốn tìm ai?”
Vương Kiến Hồng run rẩy hỏi.
“Hạ Hà đâu?”
Dương Thanh hỏi lại lần nữa.
“Tôi, tôi không biết.”
Sau khi biết Dương Thanh muốn tìm Hạ Hà, Vương Kiến Hồng càng thêm khiếp sợ.
Có lẽ người khác không biết rõ Tôn Chí Kiều là người thế nào nhưng bà ta lại rõ như lòng bàn tay, đương nhiên cũng biết Tôn Chí Kiều muốn làm gì Hạ Hà.
Bởi vì Tôn Chí Kiều đã làm quá nhiều chuyện như vậy.
Nhưng thấy khí thế mạnh mẽ của Dương Thanh, trước khi có được sự đồng ý của Tôn Chí Kiều, bà ta không dám nói cho anh biết Hạ Hà đang ở đâu.
“Bốp!”
Dương Thanh không nói nhiều lời, chụp cổ Vương Kiến Hồng.
Trong lúc nhất thời một luồng sức mạnh to lớn truyền từ tay Dương Thanh đến, hai mắt Vương Kiến Hồng trợn ngược, cảm giác nghẹt thở khiến bà ta cảm thấy cái chết gần ngay trước mắt.
“Tôi cho bà cơ hội cuối cùng, nếu bà không nói cho tôi biết Hạ Hà đang ở đâu, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng!”
Dương Thanh không bóp cổ Vương Kiến Hồng nữa, sau khi đe dọa xong liền buông tay ra.
Lần nữa được hít thở không khí trong lành, Vương Kiến Hồng cảm thấy cuộc đời thật tươi đẹp.
Đến từng tuổi này rồi nhưng đây vẫn là lần đầu tiên bà ta có cảm giác cận kề cái chết.
Bà ta hoàn toàn tin tưởng nếu bà ta dám nói dối, Dương Thanh sẽ vặn gãy cổ bà ta.
“Ầm!”
Dương Thanh đấm mạnh xuống, mặt bàn tiếp tân bằng cẩm thạch cứng chắc lập tức vỡ vụn.
Trái tim Vương Kiến Hồng run lên bần bật, cả người bà ta mất kiểm soát run dữ dội.
Bà ta không muốn nói cho Dương Thanh biết Hạ Hà ở đâu bởi vì một khi bà ta nói ra thì Tôn Chí Kiều chắc chắn sẽ không bỏ qua cho bà ta.
Thậm chí có thể giết bà ta.
Nhưng nếu không nói cho Dương Thanh biết, sợ là Dương Thanh sẽ giết bà ta ngay bây giờ.
“Tôi cho bà suy nghĩ ba mươi giây, nếu không nói rõ tôi sẽ tiễn bà lên đường!”
Vương Kiến Hồng dường như có thể nghe thấy tiếng kim giây của chiếc đồng hồ trên cổ tay Dương Thanh đang quay tích tắc.
“Tôi, tôi nói! Tôi nói!”