Mặc kệ lối ra ở đâu, trước khi bị Tôn Chí Kiều chiếm được cô ta phải cố gắng một lần.
Cùng lúc đó, Ngô Thiên Hữu cũng đã rời khỏi Nam Tương Viên.
Sau khi lên xe, Ngô Thiên Hữu càng nghĩ càng thấy tức.
Anh ta cũng không phải họ hàng gì với Tôn Chí Kiều, chỉ là mẹ của Tôn Chí Kiều và mẹ anh ta trước đây quen biết nhau.
So với điều đó anh ta càng quan tâm đến trinh tiết của Hạ Hà hơn.
Anh ta thích Hạ Hà lâu như vậy mà vẫn chưa có được cô ta, sao có thể để Tôn Chí Kiều phỗng tay trên được?
Nhất là Tôn Chí Kiều lại rất xem thường anh ta. Cô ta không chỉ tát anh ta một bạt tai mà còn sỉ nhục anh ta trước mặt mọi người nữa.
Chuyện này khiến anh ta mất sạch mặt mũi trước mặt đồng nghiệp trong đoàn phim.
“Khốn kiếp, các người đều là lũ khốn kiếp!”
Ngô Thiên Hữu giận dữ đập mạnh lên vô lăng.
Vừa nghĩ tới người con gái mình muốn có lại sắp bị Tôn Chí Kiều vấy bẩn, anh ta liền nổi nóng.
Nhưng anh ta đã bình tĩnh lại rất nhanh.
“Đúng rồi, không phải Dương Thanh là bạn trai của Hạ Hà sao? Nếu để anh ta biết bây giờ Hạ Hà đang gặp nguy hiểm, chắc anh sẽ đến cứu Hạ Hà chứ?”
Ngô Thiên Hữu lập tức vui vẻ: “Đúng, chính là như vậy, chỉ cần Dương Thanh dám tới, nhất định sẽ phá hỏng chuyện này”.
“Với tính tình của Tôn Chí Kiều chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Dương Thanh”.
“Cứ như vậy, Tôn Chí Kiều nhất định sẽ ra tay với Dương Thanh, đến lúc đó không chỉ có thể giúp mình trả thù rửa hận mà còn có thể khiến Hạ Hà cảnh giác hơn. Sau này nếu Tôn Chí Kiều muốn chiếm được Hạ Hà, cũng không phải dễ”.
Nghĩ vậy anh ta lập tức lấy điện thoại di động ra.
Nhưng lúc anh ta định báo tin cho Dương Thanh biết thì lại phát hiện mình không có số điện thoại của Dương Thanh.
“Đúng rồi, quan hệ của Hạ Hà với đạo diễn Lý rất tốt, chắc chắc đạo diễn Lý cũng quen biết Dương Thanh”.
Ngô Thiên Hữu không có số điện thoại của Dương Thanh nhưng lại có số điện thoại của đạo diễn Lý.
“Đạo diễn Lý không may rồi, Hạ Hà đang gặp nguy hiểm tính mạng ở nhà hàng Nam Tương Viên, tôi không có cách nào cứu Hạ Hà được, anh mau tìm bạn trai Dương Thanh của cô ấy, chắc chắn anh ta sẽ đến cứu Hạ Hà”.
Đạo diễn Lý vừa nhận điện thoại, Ngô Thiên Hữu đã tỏ ra sốt ruột nói: “Đạo diễn Lý, tôi không nói với ông nữa, người của bọn họ đã đuổi tới rồi, tôi phải chạy trốn đây, nếu không bị bọn họ bắt được, tôi sẽ chết chắc”.
Anh ta nói xong thì cúp ngay điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại, Ngô Thiên Hữu rất đắc ý nói: “Mình đúng là thiên tài, nếu Dương Thanh đến đây chắc chắn sẽ mất mạng”.
Thậm chí anh ta đã bắt đầu nghĩ tới cảnh tượng sau khi Dương Thanh chết, Hạ Hà sẽ đau lòng khổ sở cỡ nào, nếu anh ta lợi dụng lúc này chắc chắn sẽ chiếm được trái tim của Hạ Hà.
Cùng lúc đó Dương Thanh đang dẫn Tần Thanh Tâm và Tiêu Tiêu rời khỏi bệnh viện.
“Tâm, anh thấy em vẫn rất quan tâm bà chủ Diệp”.
Trên đường lái xe trở về, Dương Thanh nói: “Nếu đã quan tâm bà ấy tại sao em còn dằn vặt bản thân như vậy? Em tìm cơ hội để hai mẹ con nhận nhau đi!”
Tần Thanh Tâm nghe vậy nhất thời im lặng.
Đúng là cô rất quan tâm Diệp Mạn, nhất là lần trước Diệp Mạn gặp phải sám sát, lúc được đưa vào phòng cấp cứu, cô có cảm giác đất trời sụp đổ.
Sau đó nữa Diệp Mạn tìm cô, mong cô có thể đến tập đoàn Mamba Đỏ đảm nhiệm chức tổng giám đốc một thời gian, coi như giúp đỡ Diệp Mạn.
Tần Thanh Tâm không hề do dự đã đồng ý ngay.
Hôm nay Dương Thanh dẫn cô và Tiêu Tiêu đến bệnh viện thăm Diệp Mạn, cô cũng ngầm thừa nhận.
Lúc ở bệnh viện cô cũng không ngăn Tiêu Tiêu nhận món quà lắc tay bằng kim cương trị già hàng chục triệu, cũng ngầm thừa nhận Tiêu Tiêu gọi Diệp Mạn là bà ngoại.
Thật ra cô đã chấp nhận Diệp Mạn rồi bây giờ chỉ còn chưa gọi mẹ mà thôi.
Một lúc sau Tần Thanh Tâm nói: “Em sẽ cân nhắc!”
Tuy anh không sợ, cũng tự tin không ai có thể tổn thương anh được.
Nhưng Diệp Mạn là chủ nhà họ Diệp, bản thân vốn đã là trung tâm quyền lực, cho nên cũng sẽ bị ảnh hưởng.