“Tao cảnh cáo mày, từ hôm nay trở đi, Hạ Hà chính là em gái tao. Nếu để tao biết mày dám bắt nạt em ấy, tao sẽ xử lý mày”.
Tôn Chí Kiều lên tiếng uy hiếp.
Ngô Thiên Hữu vội vàng cam đoan: “Chị yên tâm, em thề sau này sẽ không bắt nạt cô ấy nữa”.
“Tao tin mày cũng chẳng dám!”
Tôn Chí Kiều lạnh giọng nói.
Hạ Hà bỗng cảm thấy bất lực. Tôn Chí Kiều đối với cô ta quá tốt, đến cả Ngô Thiên Hữu cũng không quan trọng bằng cô ta.
Chính vì vậy, cô ta mới không thể rời đi.
“Hạ Hà, em cũng đừng gọi chị là sếp Tôn nữa, sau này cứ gọi là chị đi”, Tôn Chí Kiều đột nhiên nói.
Hạ Hà không muốn quá thân thiết với Tôn Chí Kiều: “Sếp Tôn, dù sao tôi cũng là nghệ sĩ của công ty giải trí Ngôi Sao, cô là tổng giám đốc của giải trí Tôn Thị. Nếu chúng ta quá thân thiết, tôi sợ người khác sẽ nói ra nói vào”.
“Ai dám?”
Tôn Chí Kiều kiêu ngạo nói: “Chúng ta kết nghĩa chị em cũng là chuyện riêng của hai chúng ta, cũng không liên quan tới lợi ích của ai, kẻ nào dám nói xấu em?”
“Nếu là nhân viên của công ty giải trí Ngôi Sao, chị sẽ cho họ mất việc”.
“Nếu là nghệ sĩ, chị sẽ cấm sóng toàn mạng. Ai dám nói gì em, chị sẽ khiến bọn họ không được yên ổn”.
Giọng điệu của Tôn Chí Kiều rất lạnh lẽo, không giống như đang nói dối.
Hạ Hà mờ mịt không biết tại sao cô ta lại đối xử tốt với mình như vậy.
“Em chăm sóc da kiểu gì thế? Da em đẹp quá!”
Tôn Chí Kiều bất chợt giơ tay sờ trên mặt Hạ Hà mấy cái, hâm mộ nói.
Hạ Hà không quen bị cô ta sờ như vậy, vô thức trốn tránh.
“Tôi cũng không biết”.
Hạ Hà ngượng ngùng lên tiếng.
Tôn Chí Kiều bật cười, nắm tay Hạ Hà nói: “Sau này em chính là người của chị, đừng xa lạ với chị như vậy, không tốt đâu”.
Lần này đến cả lời nói cũng có vấn đề.
Hạ Hà giật mình rút tay về.
Đến cả Ngô Thiên Hữu cũng cảm thấy kinh ngạc.
Tôn Chí Kiều động tay động chân với Hạ Hà, thấy thế nào cũng sai sai.
Nếu Tôn Chí Kiều là nam, hành động vừa rồi chính là sàm sỡ Hạ Hà.
“Em tránh cái gì? Chị đâu phải quái vật, trông em sợ chưa kìa?”
Tôn Chí Kiều bất đắc dĩ nói.
Cô ta lại định nắm lấy tay Hạ Hà, Hạ Hà sợ hãi né tránh.
Hạ Hà tức giận nói: “Sếp Tôn có gì cứ nói thẳng, tôi còn có việc, sợ là không ở lại đây lâu được”.
Tôn Chí Kiều cau mày nói: “Em có thể có chuyện gì? Dù có chuyện gì thật thì cũng không quan trọng bằng việc ăn với chị đâu nhỉ?”
Giọng điệu của cô ta rất bá đạo. Nhưng cô ta là dòng chính nhà họ Tôn, nắm giữ mấy sản nghiệp của gia tộc, có tư cách để bá đạo.
Hạ Hà mím môi nói: “Lát nữa bạn trai tôi sẽ tới đón”.
“Bạn trai?”
Sắc mặt Tôn Chí Kiều lập tức sa sầm, nụ cười trên mặt hoàn toàn biến mất.
Ngô Thiên Hữu cũng cảm nhận được cô ta đang tức giận.
Ngô Thiên Hữu bỗng có một suy đoán dọa người. Chẳng lẽ Tôn Chí Kiều thích phụ nữ?
Nghĩ vậy, vẻ mặt của anh ta cực kỳ đặc sắc.
Chỉ có khả năng này mới có thể giải thích rõ ràng mọi chuyện.
“Cạch!”
Trông thấy Hạ Hà đã say mèm, trong mắt Tôn Chí Kiều nóng rực, cười híp mắt nói: “Chị đương nhiên sẽ giữ lời. Sau khi em say tuyệt đối sẽ không để bất kỳ người đàn ông nào chạm tới một sợi tóc của em”.
Dứt lời, cô ta cất bước về phía Hạ Hà.