Một người có sức mạnh lớn như thế, sao có thể là kẻ trộm đây?
“Thưa cô, chuyện gì cũng cần chứng cứ, nếu cô không có chứng cứ thì chúng tôi không thể tùy tiện bắt người được”.
Cung Chính lạnh lùng nói.
Nếu bảo ông ta bắt Dương Thanh, trừ khi ông ta không muốn mặc bộ đồ này nữa.
Hồi nãy Cung Chính gọi Dương Thanh là cậu Thanh nên Liễu Mi đã biết họ quen nhau, lúc này lại nghe Cung Chính nói thế, cô ta hiểu rõ Cung Chính không muốn bắt Dương Thanh đi.
“Hồi nãy ông đã gọi anh ta là cậu Thanh, chắc hai người có quen nhau nhỉ?”
Liễu Mi cười lạnh: “Đồng nghiệp trong đoàn làm phim của tôi đều có thể chứng minh, Dương Thanh đã lấy mất chai rượu trị giá một triệu khi chưa được anh Thiên Hữu cho phép, chẳng lẽ đó không phải chứng cứ à?”
“Chứng cứ rõ ràng như thế mà ông vẫn không đồng ý, cứ bắt tôi phải đưa ra chứng cứ khác, chẳng phải là đang làm khó tôi ư?”
“Ông cũng không thể để mặc Dương Thanh phạm tội vì quen biết với anh ta chứ?”
Liễu Mi vừa dứt lời, đám đông đang vây xem cũng kích động theo, ai cũng gào lên: “Bắt hắn! Bắt hắn!”
Trong lúc nhất thời, khắp bệnh viện toàn tiếng hô bắt người.
Sắc mặt Cung Chính khó coi tới cực điểm, ông ta không bắt người cũng không phải vì có quen biết với Dương Thanh.
Theo quy định, Liễu Mi phải có chứng cứ chứng minh Dương Thanh đã trộm chai rượu trị giá một triệu kia thì ông ta mới bắt người được.
Nhưng Liễu Mi làm thế này đã khiến đám đông căm phẫn.
Cùng lúc đó, một thanh niên vừa bước ra khỏi phòng bệnh VIP ở bên kia.
“Ở đó có chuyện gì vậy?”
Thanh niên ngờ vực hỏi.
Anh ta vừa dứt lời, bỗng trông thấy một gương mặt quen thuộc đang bị bao vây, lập tức biến sắc: “Là cậu Thanh!”
Tuy anh ta không biết Dương Thanh có chuyện gì nhưng cũng hiểu anh đang gặp rắc rối, bèn vội vàng chạy tới chỗ Dương Thanh.
“Cậu Thanh, có chuyện gì vậy?”
Sau khi lách qua đám người, anh ta vội hỏi.
“Sếp Trần, sao anh cũng ở đây thế?”
Liễu Mi cũng không chú ý đến việc đối phương vừa gọi Dương Thanh là cậu Thanh, mà kinh ngạc hỏi.
“Tôi…”
Đối phương chưa kịp lên tiếng, Liễu Mi bỗng mừng rỡ kéo tay anh ta: “Thưa ông, đây chính là tổng giám đốc của tiệm ăn họ Trần, cũng là người thừa kế của nhà họ Trần – Trần Anh Hào”.
Liễu Mi nói rồi vội bảo Trần Anh Hào: “Sếp Trần, anh đến đúng lúc quá, tối qua, anh Thiên Hữu đã mời đoàn làm phim chúng tôi ăn cơm ở tiệm ăn họ Trần”.
“Kết quả tên này đã lấy mất chai rượu trị giá cả triệu khi chưa được sự cho phép của anh Thiên Hữu, còn để anh ấy thanh toán nữa”.
“Anh mau nói cho mọi người biết, chính anh ta đã trộm rượu từ tiệm ăn họ Trần đi”.
Nghe thấy Liễu Mi nói thế, Trần Anh Hào đã hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Bốp!”
Trần Anh Hào vung tay tát Liễu Liễu Mi rất mạnh.
“Cô dám sỉ nhục cậu Thanh à, để xem tôi có đánh chết cô không”.
Trần Anh Hào vừa nói vừa giơ tay tát thêm mấy phát nữa.
Mặt Liễu Mi nhanh chóng sưng vù.
Đám đông đang vây xem cũng sững sờ, hình như không ngờ Trần Anh Hào lại tát Liễu Mi nhiều như thế.
“Sếp Trần, sao anh lại đánh tôi?”
Liễu Mi ấm ức chỉ vào Dương Thanh: “Chính tên này đã trộm rượu của tiệm ăn họ Trần cơ mà, anh ta đang gây tổn hại đến danh tiếng của tiệm ăn họ Trần đấy”.
“Tôi đã giúp anh bắt anh ta, sao anh lại đánh tôi?”
Trần Anh Hào cười khẩy: “Cô là cái thá gì mà dám chất vấn tôi?”
“Được, nếu cô đã muốn vu khống cậu Thanh thì đừng trách tôi không khách khí”.