Chiến Thần Ở Rể

Chiến Thần Ở Rể - Chương 109: 109: Ai Vào Người Đó Chết




Chương 109: Ai vào người đó chết

Sự xuất hiện của Tần Thanh Tâm lập tức thu hút sự chú ý của gã trung niên.

Khi nhìn thấy Tần Thanh Tâm, gã chợt có cảm giác mùa xuân của mình đến rồi.

“Chào người đẹp, anh là Ngụy Tường, người nhà họ Ngụy. Chẳng hay người đẹp tên gì?”

Ánh mắt Ngụy Tường không giấu nổi ý dâm, trắng trợn quan sát Tần Thanh Tâm từ đầu đến chân, nhất là các vị trí nhạy cảm đều bị cặp mắt dâm dê của gã săm soi nhiều lần.

Thật ra cô nàng bên cạnh gã không phải vợ gã mà chỉ là cô bạn gái gã mới đổi mấy hôm trước. Tuy cô nàng cũng xinh đấy, nhưng nếu so với Tần Thanh Tâm thì đúng là khác nhau một trời một vực.

Tần Thanh Tâm nhíu mày. Ở Giang Hải này, người dám tự giới thiệu mình là người nhà họ Ngụy thì chỉ có một khả năng: đối phương xuất thân từ nhà họ Ngụy – một trong bốn gia tộc lớn nhất ở Giang Hải.

Lúc này Tần Y cũng đi ra. Thấy trong sân có mấy người lạ, cô ta nghi hoặc hỏi: “Bọn họ là ai vậy chị?”

Một Tần Thanh Tâm đã đủ khiến Ngụy Tường sửng sốt rồi, bây giờ lại xuất hiện thêm một Tần Y cũng ngon không kém. Gã lập tức vui mở cờ trong bụng.

Tần Thanh Tâm phát hiện ánh mắt xấu xa của Ngụy Tường thì bất giác che trước Tần Y, lạnh lùng lên tiếng: “Tôi không quan tâm ông là ai. Đây là nhà của tôi, mời ông lập tức rời khỏi đây!”

“Người đẹp, anh còn chưa biết tên của các em mà! Vả lại, bây giờ chỗ này là nhà của em, nhưng nó sắp trở thành nhà của anh rồi”, Ngụy Tường cười híp mắt nhìn hai chị em.

“Ông có ý gì?”, Tần Thanh Tâm cau mày.

“Đây là bất động sản do nhà họ Ngụy khai thác. Bây giờ người yêu của anh ưng ý nên các em phải dọn ra ngoài thôi. Đương nhiên, nếu hai người đẹp không ngại thì có thể ở cùng anh”.

Ngụy Tường cười bỉ ổi, không hề che giấu hứng thú với Tần Thanh Tâm và Tần Y.

“Con heo mập chết bầm kia, ông sủa bậy gì đấy?”

Tần Y lập tức nổi giận, chửi ầm lên.

Ngụy Tường chợt nổi giận. Gã chỉ cao một mét sáu mà nặng những một trăm cân, béo ục ịch, mắt mũi miệng xô vào nhau, ngoại hình xấu đau xấu đớn.

Gã ghét nhất là bị người ta nói gã béo. Đương nhiên với thân phận của gã, chẳng ai dám nói gã béo cả, chứ đừng nói đến việc bị mắng thẳng vào mặt là con heo mập chết bầm.

“Có gan thì cô em lặp lại lần nữa cho anh nghe xem!”

Hai mắt Ngụy Tường bùng lên lửa giận, trông mắt càng nhỏ hơn, chỉ còn một khe hở.

Tần Thanh Tâm thầm than không ổn, vội vàng ngăn cản: “Y Y, em đừng nói nữa, mau vào nhà đi!”

“Chị à, chị nhìn ánh mắt của con heo mập chết bầm này đi, thật tởm lợm! Xấu xí không phải lỗi của hắn, nhưng lỗi của hắn là đã xấu mà ra ngoài huênh hoang khiến người ta buồn nôn!”

Tần Y không hề biết mình đã chọc giận kẻ nào, vẫn đang châm chọc đối phương.

“Vả miệng cho tôi!”, Ngụy Tường giận dữ quát to.

Một vệ sĩ đứng sau lưng gã lập tức đi thẳng về phía Tần Y.

Đến lúc này Tần Y mới nhận ra đối phương dám ra tay thật.

“Nếu các người còn gây rối thì tôi sẽ gọi bảo vệ đấy!”

Tần Thanh Tâm cuống lên, vội lấy điện thoại ra gọi cho bảo vệ: “Tôi là chủ dinh thự Vân Phong, hiện đang có người gây sự ở đây, phiền các anh mau đến đây xử lý”.

Ban đầu tên bảo vệ nhận cuộc gọi còn vô cùng lễ độ, nhưng sau khi nghe cô giới thiệu mình là chủ dinh thự Vân Phong, đối phương lập tức cúp máy.

Ngụy Tường cười gằn: “Đây là khu biệt thự hạng sang mà nhà họ Ngụy chúng tôi khai thác xây dựng. Cho dù chỗ này là dinh thự Vân Phong đi chăng nữa, cô cảm thấy bọn họ có dám xía vào chuyện của tôi không?”

Bấy giờ Tần Thanh Tâm mới bừng tỉnh. Chỉ có duy nhất một con đường đi tới đây, nếu không phải chủ nhà thì không được cho vào. Bây giờ Ngụy Tường có thể lái xe vào trong, việc này đã nói rõ vấn đề.

Mà lúc này, vệ sĩ của Ngụy Tường đã đi tới cạnh Tần Y, giơ tay tát cô ta.

“Bộp!”

Vệ sĩ đang định đánh thì bất chợt cảm thấy cổ tay bị tóm chặt, một người đàn ông đen thui đứng che trước mặt Tần Y. Mặt tên vệ sĩ biến sắc: “Thả ra!”

“Biến!”

Gã đô con da đen đấm một cú lên ngực tên vệ sĩ khiến hắn phải lùi về sau bảy tám bước mới dừng lại, ánh mắt không giấu được nét hoảng sợ.

“Sâm Ba!”

Tần Y từng gặp Sâm Ba, bây giờ nhìn thấy gã, cô ta vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ.

Đây là lần đầu tiên Tần Thanh Tâm gặp Sâm Ba, hiện giờ cô chỉ thấy ngạc nhiên thôi.

“Đây là vệ sĩ do anh rể phái tới bảo vệ chúng ta”, Tần Y hớn hở khoe với Tần Thanh Tâm.

Tần Thanh Tâm thoáng chua xót. Rõ ràng cô và Dương Thanh là vợ chồng nhưng gần đây cô mới phát hiện Tần Y còn biết nhiều chuyện về Dương Thanh hơn mình.

Ngụy Tường trông thấy Sâm Ba, sắc mặt tối sầm lại.

Sâm Ba cũng khá kinh ngạc vì lúc nãy gã tấn công bất ngờ mới có thể đánh lui tên vệ sĩ kia, hơn nữa cú đánh đó rất mạnh.

Vệ sĩ bình thường không thể chịu được đòn này, nhưng vệ sĩ của Ngụy Tường bị đánh trúng cũng chỉ lùi về sau mấy bước.

“Chết tiệt! Bọn mày cùng xông lên đi!”

Ngụy Tường ra lệnh, hai tên vệ sĩ cùng xông về phía Sâm Ba.

Ánh mắt Sâm Ba thoáng nặng nề, gã nói với hai cô gái phía sau: “Hai người về phòng trước đi!”

Dứt lời gã lập tức xông ra ngoài đánh nhau với hai tên vệ sĩ.

Tuy thực lực của gã rất mạnh, song vệ sĩ của Ngụy Tường cũng không thua kém, lại còn đánh đôi. Vì thế Sâm Ba không hơn bọn họ là bao, chỉ có thể đánh ngang tay.

Dù vậy Ngụy Tường vẫn hết sức kinh ngạc. Hai vệ sĩ này là vệ sĩ hàng đầu thế giới, gã phải trả giá cao mới thuê được. Vậy mà hai người cùng đánh cũng không giải quyết được một mình Sâm Ba.

Đúng lúc này, một chiếc xe Phaeton màu đen từ từ tiến vào dinh thự Vân Phong, Dương Thanh bước xuống xe.

“Anh Thanh!”

Sâm Ba ra hai đòn liên tiếp, đẩy lùi hai tên vệ sĩ, sau đó đi tới bên cạnh Dương Thanh.

Dương Thanh nhìn chiếc xe Rolls-Royce phía sau Ngụy Tường là biết tên mập này có thân phận không tầm thường, nhưng anh không rõ gã đến đây làm gì.

Trong lúc Dương Thanh nhìn Ngụy Tường, Ngụy Tường cũng quan sát anh. Gã thình lình lên tiếng: “Nhóc con, cậu là Dương Thanh phải không?”

Đối phương biết tên mình chứng tỏ mục tiêu của gã là mình. Dương Thanh hờ hững liếc qua gã, sau đó hỏi Sâm Ba: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Sâm Ba kể lại chuyện vừa rồi. Thật ra Sâm Ba vẫn luôn bí mật bảo vệ Tần Y nên nắm rõ đầu đuôi sự việc xảy ra ở đây lúc nãy.

Dương Thanh nghe đến đoạn vệ sĩ của đối phương suýt đánh Tần Y, nét mặt trở nên lạnh lẽo.

Ngụy Tường thấy Dương Thanh bơ mình thì nổi cáu: “Nhóc con, mẹ nó cậu điếc à? Ông đây đang hỏi cậu đấy…”

“Bốp!”

Ngụy Tường còn chưa nói dứt câu, một bóng đen đã lao tới tát gã bay ra ngoài.

Hai vệ sĩ ngu người luôn.


Dương Thanh chẳng thèm liếc nhìn cô ta. Anh đi đến cạnh Ngụy Tường, nhìn từ trên cao xuống nói với gã: “Không muốn chết thì dắt chó của ông cút đi. Nếu tôi còn trông thấy ông dám bước vào đây nửa bước thì tôi sẽ lấy mạng ông!”

“Nhóc con, mày dám đánh tao à, mày có biết tao là ai không?”

Ngụy Tường lau vết máu dính ở khóe miệng, sau đó loạng choạng đứng dậy, giận dữ nhìn Dương Thanh.

“Ông là ai thì có liên quan gì đến tôi? Tôi chỉ biết đây là địa bàn của tôi. Không có lệnh của tôi, ai dám bước vào đây tôi sẽ giết kẻ đó!”, ánh mắt Dương Thanh vô cùng lạnh lẽo.