Nhưng Dương Thanh vẫn như không có chuyện gì xảy ra, chẳng qua người hơi có mùi rượu.
“Hóa ra anh giả vờ à?”
Hạ Hà sững sờ một lúc lâu rồi mới hỏi.
Dương Thanh mỉm cười: “Vừa nãy tôi cố uống thật đấy, cô cũng tận mắt thấy mà. Ngô Thiên Hữu còn phải vào viện, sao tôi có thể giả vờ được chứ?”
Dương Thanh dốc cả chai rượu vang vào miệng Ngô Thiên Hữu, cuối cùng anh ta không chịu nổi nữa, nôn ra luôn.
Thậm chí sau cùng anh ta còn nôn ra máu.
Khi thấy cảnh tượng hỗn loạn trong phòng, mấy cô gái vừa đi vệ sinh về đều sợ hết hồn.
Khi họ rời khỏi phòng, ba người Ngô Thiên Hữu vẫn đang cười lớn, mời rượu Dương Thanh, giờ mới được mấy phút, trừ Dương Thanh ra, sao những người khác đã gục hết rồi?
Ngô Thiên Hữu trông rất chật vật, đang nằm bò ra ghế, nôn liên tục, trong miệng toàn máu tươi.
“Qua đây qua đây, chúng ta uống tiếp!”
Dương Thanh cười lớn, định rót thêm rượu cho Ngô Thiên Hữu.
Ngô Thiên Hữu trợn trắng mắt, ngất luôn.
“Trời đất! Anh Thiên Hữu uống tới mức nôn ra máu rồi, anh ấy không chết chứ?”
“Mau gọi cấp cứu! Mau gọi cấp cứu đi!”
Xe cứu thương nhanh chóng có mặt, Ngô Thiên Hữu được mấy nhân viên y tế khiêng đi bằng cáng.
Hai người khác cũng được khiêng đi luôn.
Liễu Mi và một cô gái khác cũng lên xe cứu thương, đến bệnh viện.
“Dương Thanh, anh không sao chứ? Hay tôi đưa anh tới bệnh viện nha?”
Sau khi đỡ Dương Thanh ra khỏi tiệm ăn, Hạ Hà lo lắng hỏi.
“Tôi không sao hết! Cô không cần đỡ tôi đâu”.
Dương Thanh lắc đầu, trừ khuôn mặt hơi đỏ ra, trông anh không hề giống người say.
Điều khiến Hạ Hà kinh ngạc chính là, khi cô ta buông Dương Thanh ra, Dương Thanh vẫn đi rất vững.
Vừa nãy, chính mắt cô ta đã thấy một mình Dương Thanh uống với ba người.
Giờ cả ba người kia đều uống tới mức hộc máu, phải gọi xe cứu thương tới đưa đi.
Nhưng Dương Thanh vẫn như không có chuyện gì xảy ra, chẳng qua người hơi có mùi rượu.
“Hóa ra anh giả vờ à?”
Hạ Hà sững sờ một lúc lâu rồi mới hỏi.
Dương Thanh mỉm cười: “Vừa nãy tôi cố uống thật đấy, cô cũng tận mắt thấy mà. Ngô Thiên Hữu còn phải vào viện, sao tôi có thể giả vờ được chứ?”
Hạ Hà lập tức nói với vẻ áy náy: “Dương Thanh, xin lỗi anh!”
“Được rồi, hôm nay cô cũng cảm ơn với xin lỗi tôi mấy lần rồi đấy, nếu nói thêm nữa thì chúng ta không còn là bạn đâu”.
Dương Thanh cố tình nghiêm mặt.
Hạ Hà không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào Dương Thanh bằng đôi mắt đỏ hoe, bỗng bật khóc.
“Sao cô lại khóc? Có phải tôi nói sai gì không? Tôi xin lỗi mà!”
Thấy Hạ Hà bỗng dưng bật khóc, Dương Thanh cuống cả lên.
Anh không thể chịu được khi thấy phụ nữ khóc.
Hạ Hà giơ tay lau nước mắt, nhìn Dương Thanh bằng đôi mắt đỏ hoe: “Do tôi cảm động quá thôi, từ nhỏ tới giờ, tôi chưa gặp được người bạn thật lòng nào, chỉ mình anh đồng ý giúp tôi”.
“Thật ra tôi biết, đám người Ngô Thiên Hữu đã uống tới mức chảy máu dạ dày, anh còn uống nhiều hơn họ ít nhất ba lần, nên chắc chắn bây giờ anh sẽ thấy khó chịu lắm”.
“Anh sợ tôi lo nên mới giả vờ thoải mái, nói với tôi rằng anh không sao”.
Dương Thanh cạn lời, nói với vẻ dở khóc dở cười: “Tôi không sao thật mà, tôi lừa cô làm gì chứ? Nếu tôi bị sao, tôi đã đến bệnh viện với đám Ngô Thiên Hữu rồi”.
Tuy có vẻ hồi nãy anh đã uống rất nhiều, nhưng thật ra anh không uống bao nhiêu hết.
Có lẽ số rượu mà anh đã uống còn không nhiều bằng Liễu Mi.
Nhưng bây giờ, cho dù anh nói gì thì Hạ Hà cũng không tin.