“Mà trong điện thoại của cậu ta còn có đoạn ghi âm cuộc gọi cuối cùng của cậu ta và cậu”.
“Không những vậy, xác của Trần Quân được phát hiện ở sông Lão Long. Mà lúc còn sống cậu ta đã báo cho cậu biết chỗ trốn của mình”.
“Dù những chứng cứ này không thể trực tiếp chứng minh cậu có liên quan đến sự cố công trình dự án Thành Cửu Châu, nhưng ít nhất cũng có thể giải thích cậu chính là nghi phạm lớn nhất đúng không?”
“Ngoài ra cậu cũng là nghi phạm lớn nhất liên quan đến cái chết của Trần Quân, nên hôm nay dù ông trời có xuống đây, cậu cũng phải đi theo chúng tôi về đồn một chuyến!”
Cung Chính thẳng thắn nói, hoàn toàn không thấy sợ hãi bởi thân phận của Vũ Văn Bân.
“Được, rất tốt. Nếu ông đã muốn dẫn tôi đi điều tra, tôi theo các ông là được chứ gì? Chỉ là ông có chắc sẽ làm như vậy không?”
Trong mắt Vũ Văn Bân ngập tràn đe dọa, ý cảnh cáo trong lời nói cũng rất mạnh mẽ.
Cung Chính hừ lạnh: “Tôi đương nhiên chắc chắn rồi. Bằng không tôi cũng sẽ không tới đây. Dẫn đi!”
Hai gã đàn ông cầm súng bước lên, Vũ Văn Bân lạnh lùng quát: “Tôi sẽ tự đi, các người cút hết cho tôi!”
Rất nhanh Dương Thanh đã biết được việc Vũ Vân Bân bị dẫn đi điều tra.
“Cậu làm chuyện này sao?”
Dương Thanh nhìn Mã Siêu hỏi.
Mã Siêu lắc đầu: “Anh Thanh, em rất muốn giúp anh giết cái tên súc sinh kia, nhưng em chưa bao giờ làm trái mệnh lệnh của anh”.
“Việc này chỉ có thể nói ác giả ác báo! Lần này, Vũ Văn Bân đã thật sự chọc tới phiền phức rồi”.
Dương Thanh nghe nói không phải Mã Siêu làm thì thở phào nhẹ nhõm.
“Nửa tháng nữa là đến cuối năm, hôn lễ của cậu và chị Lâm đã chuẩn bị xong chưa?”
Dương Thanh bỗng nói sang việc khác.
Nhắc đến chuyện kết hôn, vẻ mặt Mã Siêu ngập tràn hạnh phúc cười hi ha nói: “Nói chính xác chỉ còn mười ba ngày nữa là ngày kết hôn của em và chị Ngải, mọi việc đã chuẩn bị xong từ lâu rồi”.
“Vậy thì tốt, tôi sẽ tặng cậu một món quà lớn trong ngày kết hôn”, Dương Thanh cười nói.
Mã Siêu cười hì hì, dường như rất chờ mong nói: “Anh Thanh, món quà lớn gì thế? Có thể lén nói cho em biết trước được không?”
Dương Thanh liếc Mã Siêu rồi nói: “Nếu bây giờ nói ra thì còn gì bất ngờ nữa? Cậu cứ chờ đó, chỉ mười ba ngày thôi, sắp tới rồi”.
“Đúng rồi, đội Ảnh Vệ thành lập đến đâu rồi?”, Dương Thanh lại hỏi.
Trước kia thành lập đội Ảnh Vệ là để cho Mã Siêu thống lĩnh và chịu trách nhiệm huấn luyện cả đội.
Bây giờ thời cuộc của Yến Đô càng ngày càng căng thẳng, có lẽ chẳng mấy chốc sẽ dùng đến Ảnh Vệ rồi.
“Ảnh Vệ xem như đã thành lập xong, chỉ là hoàn toàn kém xa những hạt giống tốt ở chiến trường phía Bắc kia”.
Mã Siêu chê bai nói: “Anh Thanh, lúc nào anh tìm cho em mấy chiến sĩ xuất ngũ từ biên giới phía Bắc đi, nếu không Ảnh Vệ chơi chẳng vui chút nào”.
Điều khiến Mã Siêu bất ngờ là lần này Dương Thanh lại không từ chối, lập tức gọi điện thoại bảo đối phương giúp giới thiệu vài chiến sĩ xuất ngũ từ biên giới phía Bắc.
Dương Thanh cúp điện thoại chưa tới năm phút thì điện thoại của anh đã vang lên, đối phương rất kích động nói: “Anh Thanh, nếu anh không chê ngày mai em sẽ lập tức xuất ngũ đi tìm anh”.
Dương Thanh tức giận nói: “Tôi đã nói rõ rồi, không được phép tiết lộ hành tung của tôi ra ngoài, tôi chỉ cần những chiến sĩ xuất ngũ đúng trình tự”.
“Anh Thanh, anh cứ yên tâm một trăm phần trăm đi, bảo đảm với anh những người đi tìm anh không một ai biết thân phận của anh cả. Em dám cam đoan bọn họ đều là những chiến sĩ xuất ngũ đúng trình tự, hơn nữa đều là những hạt giống tốt”.
Trong mắt Vũ Văn Bân ngập tràn đe dọa, ý cảnh cáo trong lời nói cũng rất mạnh mẽ.
Cung Chính hừ lạnh: “Tôi đương nhiên chắc chắn rồi. Bằng không tôi cũng sẽ không tới đây. Dẫn đi!”
Hai gã đàn ông cầm súng bước lên, Vũ Văn Bân lạnh lùng quát: “Tôi sẽ tự đi, các người cút hết cho tôi!”
Rất nhanh Dương Thanh đã biết được việc Vũ Vân Bân bị dẫn đi điều tra.
“Cậu làm chuyện này sao?”
Dương Thanh nhìn Mã Siêu hỏi.
Mã Siêu lắc đầu: “Anh Thanh, em rất muốn giúp anh giết cái tên súc sinh kia, nhưng em chưa bao giờ làm trái mệnh lệnh của anh”.
“Nửa tháng nữa là đến cuối năm, hôn lễ của cậu và chị Lâm đã chuẩn bị xong chưa?”
Dương Thanh bỗng nói sang việc khác.