Phần lớn những thiết bị này đều là camera và bút ghi âm.
Hơn nữa đều là thiết bị của đám người do gã phóng viên mặc đồ Armani cầm đầu.
Nghe thấy mình sắp bị dẫn đi điều tra, bọn họ lập tức hoảng sợ.
“Chúng tôi đâu có làm gì sai, chỉ nhận được vài tin nên mới tới đây phỏng vấn. Nội dung trong thiết bị đều được lấy tại hiện trường, không hề liên quan tới bí mật quân đội”.
“Sao các người dám dẫn chúng tôi đi?”
Gã phóng viên mặc đồ Armani cố nén sợ hãi cao giọng chất vấn.
Người đàn ông dẫn đầu hừ lạnh một tiếng: “Còn dám nói nhảm lập tức xử bắn tại chỗ! Dẫn đi!”
Nghe vậy, gã phóng viên lập tức ngậm miệng, ánh mắt sợ hãi, toàn thân xụi lơ bị hai chiến sĩ lôi đi.
Mấy tên phóng viên còn lại cũng bị dẫn đi.
“Các ông xử lý chuyện còn lại đi!”
Lúc này, người đàn ông dẫn đầu mới nhìn sang Cung Chính.
Tuy hai người không cùng đơn vị nhưng Cung Chính cũng chưa từng thấy trận thế rình rang như vậy, vội vàng gật đầu đáp: “Được! Tôi sẽ xử lý hiện trường thật tốt!”
Các chiến sĩ kia đến bất chợt, đi cũng vội vàng.
Thoáng chốc, ở hiện trường chỉ còn sót lại các công nhân, người nhà của hai công nhân ngã chết, Dương Thanh và đám người Cung Chính.
Lạc Bân vội vàng đi lên khuyên nhủ người nhà công nhân ngã chết: “Chào mọi người, tôi là tổng giám đốc tập đoàn Nhạn Thanh, xin thay mặt tập đoàn gửi lời xin lỗi chân thành tới mọi người! Vô cùng xin lỗi!”
“Nhưng mọi người yên tâm, chúng tôi sẽ gánh chịu toàn bộ trách nhiệm chúng tôi phải chịu”.
“Mọi người có yêu cầu gì cứ nói với tôi. Chỉ cần phù hợp với quy định, chúng tôi nhất định sẽ không từ chối”.
Công trường xây dựng xảy ra tai nạn lao động là chuyện thường tình. Trước kia Lạc Bân cũng từng xử lý chuyện tương tự, chỉ là lần này hơi phức tạp, rõ ràng có người đứng sau giật dây.
Cung Chính cũng đi tới nói: “Mọi người yên tâm, chỉ cần đưa ra yêu cầu phù hợp, tôi sẽ thay mặt chính phủ giám sát tập đoàn Nhạn Thanh thực hiện!”
“Chồng tôi chết rồi. Các người nói những lời này còn tác dụng nữa sao?”
“Tôi không muốn hòa giải, tôi sẽ kiện các người để bảo vệ quyền lợi!”
Nghe thấy mình sắp bị dẫn đi điều tra, bọn họ lập tức hoảng sợ.
“Chúng tôi đâu có làm gì sai, chỉ nhận được vài tin nên mới tới đây phỏng vấn. Nội dung trong thiết bị đều được lấy tại hiện trường, không hề liên quan tới bí mật quân đội”.
“Sao các người dám dẫn chúng tôi đi?”
Gã phóng viên mặc đồ Armani cố nén sợ hãi cao giọng chất vấn.
Người đàn ông dẫn đầu hừ lạnh một tiếng: “Còn dám nói nhảm lập tức xử bắn tại chỗ! Dẫn đi!”
Nghe vậy, gã phóng viên lập tức ngậm miệng, ánh mắt sợ hãi, toàn thân xụi lơ bị hai chiến sĩ lôi đi.
Mấy tên phóng viên còn lại cũng bị dẫn đi.
“Các ông xử lý chuyện còn lại đi!”
Lúc này, người đàn ông dẫn đầu mới nhìn sang Cung Chính.
Tuy hai người không cùng đơn vị nhưng Cung Chính cũng chưa từng thấy trận thế rình rang như vậy, vội vàng gật đầu đáp: “Được! Tôi sẽ xử lý hiện trường thật tốt!”
Các chiến sĩ kia đến bất chợt, đi cũng vội vàng.
Thoáng chốc, ở hiện trường chỉ còn sót lại các công nhân, người nhà của hai công nhân ngã chết, Dương Thanh và đám người Cung Chính.
Lạc Bân vội vàng đi lên khuyên nhủ người nhà công nhân ngã chết: “Chào mọi người, tôi là tổng giám đốc tập đoàn Nhạn Thanh, xin thay mặt tập đoàn gửi lời xin lỗi chân thành tới mọi người! Vô cùng xin lỗi!”
“Nhưng mọi người yên tâm, chúng tôi sẽ gánh chịu toàn bộ trách nhiệm chúng tôi phải chịu”.
“Mọi người có yêu cầu gì cứ nói với tôi. Chỉ cần phù hợp với quy định, chúng tôi nhất định sẽ không từ chối”.
Công trường xây dựng xảy ra tai nạn lao động là chuyện thường tình. Trước kia Lạc Bân cũng từng xử lý chuyện tương tự, chỉ là lần này hơi phức tạp, rõ ràng có người đứng sau giật dây.
“Tôi không muốn hòa giải, tôi sẽ kiện các người để bảo vệ quyền lợi!”
“Đúng, chúng tôi sẽ không đồng ý hòa giải. Chúng tôi phải dùng pháp luật để bảo vệ quyền lợi!”